CƯU MANG THẦN NỮ? - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-20 03:30:41
Lượt xem: 218
1.
Tiên giới thường có các tiểu tiên nữ xuống trần du ngoạn, trong số đó có không ít những tiểu nha đầu lưu luyến cuộc sống nơi trần gian, thậm chí còn đem lòng yêu thương người phàm.
Mỗi lần như thế, các nàng đều sẽ tìm tới ta, nhờ ta viết cho một tờ mệnh khế.
Thứ này có thể xem như là sự công nhận của Thiên Cung đối với mối nhân duyên của bọn họ.
Chẳng qua, khi nhận được mệnh khế rồi, các tiên nữ sẽ mặc nhiên từ bỏ thân phận, từ ấy trở đi không được phép đặt chân tới Thiên Đình mà chỉ có thể làm người phàm suốt đời.
Dù cho điều kiện có khắc nghiệt đến mức nào thì vẫn có không ít tiên nữ đắm chìm trong ái tình, hết lớp này lại tới lớp khác, người ngã xuống kẻ lại đứng lên.
Chỉ là ta không ngờ tới thần nữ Dật Liêm vốn thanh cao thoát tục lại có một ngày tìm đến ta để viết một tờ mệnh khế.
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Thần nữ hơi cúi người trước ta, nàng mặc xiêm y của người phàm, vẻ mặt mơ hồ.
“Thần nữ, nàng thực sự bằng lòng sao?”
Thần nữ hơi sửng sốt, lại chỉ mỉm cười với ta, không hề đáp lại.
Tiểu tiên quan thấy thế lập tức kéo ống tay áo ta, dẫn ta qua một bên.
“Nguyệt Lão nương nương ngài không biết đó thôi, Thần nữ đã bị tổn hại tiên cốt trong lúc độ kiếp, hiện giờ đã không còn minh mẫn nữa rồi.”
Ta khẽ cười, “Nếu đã không còn minh mẫn, sao có thể lập khế ước cùng nam tử phàm trần kia được.”
“Con cái cũng đã sinh đến bốn đứa, mười ba năm ở phàm trần, nam tử kia đã vì nàng mà hy sinh rất nhiều. Cũng đâu thể để bọn họ chia ly.”
Tiểu tiên quan nhẹ giọng nói, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
“Vả lại, hiện giờ nàng như vậy chẳng phải cũng khá tốt rồi đó sao?”
2.
Bị tổn hại tiên cốt rất khó để khôi phục pháp lực như trước. Cho dù có trở về Tiên giới, nàng cũng chỉ trở thành gánh nặng mà thôi.
Tiểu tiên quan nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, mệnh khế viết xong, đưa người xuống trần gian coi như xong chuyện.
“Ta có thể viết nhưng ít ra cũng phải chứng minh cho ta thấy hai người bọn họ thực sự vừa lòng đẹp ý.”
“Nếu thần nữ không nói, vậy để nam tử thật thà kia lên tiếng cũng được.”
Tiểu tiên quan nhìn ta bằng ánh mắt oán trách nhưng dù gì ta cũng là người nắm giữ nhân duyên trên khắp thế gian, cho dù hắn giận cũng có thể làm được gì. Chỉ đành đẩy nam tử kia lên phía trước, bảo hắn nói chuyện cùng ta.
Thì ra ngày hôm ấy Thần nữ hạ phàm đã bị tổn hại tiên cốt, người này trông thấy nàng ở bờ sông, lập tức đưa nàng về nhà.
“Chuyện xảy ra bao lâu rồi?”
“Mười ba năm.”
Nam tử rũ mắt, ta nhìn về phía đứa bé lớn nhất đang đứng bên cạnh Thần nữ.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười hai.”
Ta không khỏi cười lạnh, “Thú vị như vậy à, hai người vừa mới quen biết đã rễ tình đ.â.m sâu, lập tức trở thành phu thê thực sự?”
Sắc mặt nam tử ửng đỏ, ban đầu chỉ nói: “Nữ nhân như ngươi sao có thể nói ra những lời như vậy.”
Ta cười lạnh, tiểu tiên quan không nhìn nổi nữa, tức thì đá vào chân hắn một cái.
“Nữ nhân cái gì, đây chính là Nguyệt Lão nương nương, là một trong các vị thần của Cửu Thiên. Ngươi nghĩ đây là nữ tử như ở nhân gian các ngươi à!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-mang-than-nu/chuong-1.html.]
Lúc này nam tử đó mới luống cuống xin tha, giống như đã phạm phải sai lầm thật lớn, quỳ gối xuống trước mặt ta, liên tục gọi mấy tiếng “Đại nhân”.
“Đại nhân, oan uổng quá, ta thực sự là có lòng tốt. Thấy nàng đáng thương nên mới đưa nàng về nhà. Nàng không nói chuyện, việc nhà cũng không làm được, nếu không phải ta nhân từ thì có người nào mà muốn nàng đâu.”
“Huống hồ khi ấy ta cũng không biết nàng là Thần nữ. Nếu biết, nhất định ta đã chạy tới báo cho Thổ địa công công, đưa nàng về Thiên Đình rồi.”
Hắn vội vàng giải thích, sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Trả lời câu hỏi của bản tôn trước, nếu nói là cưu mang, sao ngay ngày hôm ấy đã lại chân chính trở thành phu thê.”
Nam tử ấp úng, ánh mắt đảo quanh rồi nhìn về phía tiểu tiên quan, sau đó lại nhìn đến Thần nữ trước sau vẫn luôn trầm lặng.
Cuối cùng hắn cất cao giọng, dõng dạc nói: “Là nàng dụ dỗ ta trước.”
“Ta là nam nhân, gặp chuyện như vậy thử hỏi kiềm chế thế nào cho được.”
“Sau đó lại nghĩ, dù sao chuyện cũng đã thành, giữ nàng lại bên mình, ngày qua ngày sống cho thật tốt cũng coi như là có trách nhiệm rồi.”
Lời nói thẳng thắn, thành khẩn. Hoàn toàn không có chút hổ thẹn nào.
Dáng người lùn tịt, tay chân ngắn ngủn, mắt như hạt đậu, mũi như củ tỏi, có được tự tin như vậy cũng là làm khó cho hắn.
Lại còn trơ mặt, nói ra hai chữ ‘dụ dỗ’.
Ta cảm thấy buồn cười: “Mệnh khế này, ta viết không nổi.”
3.
Nam tử nghe vậy lại cuống lên.
“Nhưng đây là thê tử đã chung sống mười ba năm với ta, ngài nói không viết nổi liền không viết ư! Tiên quan đại nhân, ngài đã tự mình đáp ứng với ta, chỉ cần bằng lòng lên đây là có thể cho ta mệnh khế, để cả đời này nàng phải làm thê tử của ta cơ mà!”
“Tiên giới các ngươi sao có thể trở mặt như vậy, còn là Nguyệt Lão cơ đấy.”
“Ta chỉ thấy nam Nguyệt Lão, chưa bao giờ nghe nói còn có Nguyệt Lão nương nương.”
Nghe ý tứ của hắn, ngược lại là đang nghi ngờ thân phận của bản tôn.
“Sớm biết thế này, ta đã không nghe lời quỷ quái của các ngươi, mang nàng lên đây làm gì, còn không bằng cứ giấu đi.”
Con người ta, trước giờ tính tình vốn không tốt.
Vung tay áo một cái, liền đánh bay nam tử kia ra ngoài.
Tiểu tiên quan thấy thế vội vàng kêu khổ.
“Nguyệt Lão nương nương của ta ơi, ngài hà tất phải xen vào làm chi.”
Hắn nói xong, liếc sang thần nữ vẫn luôn trầm mặc kia, hạ giọng thì thầm:
“Huống gì, ngài và nàng ta vốn cũng có thù oán. Hôm nay sao lại nói giúp nàng ta cơ chứ.”
Ta nâng tay lên, làm bộ muốn vả mặt tiên quan, hắn rụt cổ vội vội vàng vàng xin tha.
“Ta không nói giúp nàng ta, thân làm Nguyệt Lão nương nương, ta cần phải nói giúp nữ tử toàn thiên hạ.”
“Ta cũng hỏi ngươi, mười ba năm rồi, sao hôm nay đột nhiên muốn viết mệnh khế.”
Tiểu tiên quan ấp a ấp úng.
“Hắn nghĩ thế nào, sao ta biết được.”
Xem ra không thể moi được sự thực từ miệng của hắn.
“Ngươi ra ngoài đi, để mình ta nói chuyện với nàng.”