Cựu Cung Xuân - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-06-06 02:08:23
Lượt xem: 717
A Cửu vung vẩy tay, muốn vứt đôi găng tay vướng víu này đi.
"Không được."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Một ám vệ mặc đồ đen đeo đôi găng tay lông thỏ mềm mại.
So với trong cung thì hành cung suối nước nóng thú vị hơn một chút, thái tử gần đây bị canh giữ ngày càng nghiêm ngặt, ta cũng không thể qua đó.
A Cửu bị ta kéo đi nặn người tuyết trong tuyết, tuyết trong hành cung đều được cung nhân cố ý để lại cho mọi người chơi.
A Cửu ôm kiếm dựa vào gốc cây, ta đuổi hết những cung nhân khác đi thì hắn mới chịu xuất hiện.
Ầm.
Quả cầu tuyết ném ra đập vào thân cây, cái đầu nghiêng của A Cửu quay lại.
Ta tiếp tục ném một quả cầu tuyết về phía hắn, hắn nghiêng đầu né tránh.
"Không được động đậy!"
A Cửu không nhúc nhích, bị quả cầu tuyết của ta đáp trúng ngay mặt, hắn phủi những bông tuyết trên mặt, có chút ngơ ngác.
"Trò chơi, đây là một trò chơi, mọi người đều chơi như vậy." Ta nắm chặt quả cầu tuyết, chuẩn bị ném thêm lần nữa.
"Trò chơi?" A Cửu nhìn ta, nhìn bãi tuyết, hắn đột nhiên lóe lên trước mặt ta, ấn đầu ta xuống tuyết.
"Khụ khụ khụ."
Ta cố sức ngẩng đầu lên khỏi tuyết, đầu tóc và mặt mũi đầy tuyết, khóe miệng A Cửu có một độ cong không dễ nhận ra: "Trò chơi."
Không không không, trò chơi này vốn không phải là trò chơi có thể g i ế t người.
Vào một ngày tuyết rơi dày, ta thấy A Cửu đang xem một tờ giấy, hắn nắm tờ giấy trong tay, rồi buông tay, bột giấy tan biến trong tuyết.
Tối hôm đó ta không ngủ, nhìn chằm chằm vào trần nhà đen kịt, bên ngoài có tiếng tuyết rơi xào xạc.
"Có thể không đi không?"
Tiếng bước chân của A Cửu ngoài cửa sổ dừng lại: "Không được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-cung-xuan/chuong-15.html.]
"Vậy ngươi có quay lại bên ta không?"
"Có."
"Ngươi hứa đi."
"Ta hứa."
A Cửu nắm chặt con dao, áo đen phủ lên tuyết trắng, biến mất trong gió tuyết.
Hôm đó A Cửu không trở về, hành cung tĩnh lặng đến đáng sợ, nơi ta ở rất hẻo lánh, cách xa hoàng đế và hoàng hậu, chỉ có vài cung nhân trong hành cung còn ở đây.
Dường như đây là lần đầu tiên A Cửu xa ta.
Ngày hôm sau, A Cửu không trở về.
Ngày thứ ba, A Cửu không trở về.
Ngày thứ tư, A Cửu không trở về, cung nhân không thể ra khỏi biệt viện nơi ta ở, nói rằng bên ngoài bị phong tỏa, rất bất thường, mọi người đều hoang mang lo sợ.
Ngày thứ năm, A Cửu không trở về, có cung nữ trong số cung nhân đã khóc thét lên.
Ngày thứ sáu, A Cửu không trở về, trong gió tuyết đêm có tiếng c.h.é.m g i ế t lạnh người.
Ngày thứ bảy, tuyết ngừng rơi, nhìn rõ ràng về phía nơi ở của hoàng đế và hoàng hậu có ánh lửa đỏ bùng lên.
Ta bình tĩnh thêu một chiếc khăn tay, những đóa hoa mai đỏ như máu.
Đội quân chỉnh tề nghiêm nghị đạp vỡ tuyết trắng, cánh cổng hành cung bị đập vỡ, cung nhân còn chưa kịp chạy trốn đã bị c.h.é.m c h ế t.
Cái đầu của cung nữ mấy ngày trước quỳ dưới chân ta, kéo váy ta khóc lóc nói nàng sợ hãi lăn đến chân ta, biểu cảm của nàng dừng lại ở khoảnh khắc hét lên, bây giờ nàng sẽ không còn sợ nữa.
Máu tươi hóa ra lại khó ngửi như vậy.
Những thanh đao lần lượt được rút ra, chỉa thẳng vào ta, những quân nhân được tôi luyện trên chiến trường, khiến người ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Ta thêu xong mũi kim cuối cùng, cắn đứt sợi chỉ, chiếc khăn tay hoa mai khoe sắc trong tuyết được đặt ngay ngắn trên đầu gối.