Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cựu Cung Xuân - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-06-06 00:04:59
Lượt xem: 866

Ta đem lòng yêu một ám vệ.

 

Khi ta thổ lộ với hoàng huynh, huynh ấy đang lật một trang sách trong tay, hỏi: "Chữ 'yêu' trong lời muội, muội hiểu thế nào?"

 

Tất nhiên không phải theo cách hiểu của hoàng huynh, người có đến ba nghìn giai lệ trong hậu cung.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Trong mắt huynh ấy, một công chúa chưa xuất giá như ta cuối cùng là hình tượng gì?

 

Phải chăng vì ta mãi không chịu lấy chồng, bị cả trong cung lẫn ngoài cung trêu chọc là "công chúa già" nên huynh ấy cho rằng ta không thể kiềm chế được nữa?

 

Hoàng huynh chẳng phản ứng gì trước câu hỏi của ta, huynh ấy không hỏi ám vệ nào, chỉ nói một câu "Tiễn nàng ấy" về phía bóng tối trong đại điện rồi đuổi ta đi.

 

Ta biết việc này đã thành công, từ khi tổ tiên khai quốc bồi dưỡng nên tổ chức ám vệ chuyên dụng cho hoàng gia là Lân, thủ lĩnh của tổ chức này luôn ẩn mình trong bóng tối sau lưng hoàng đế.

 

Trên đường trở về, tâm trạng ta không vui vẻ gì, hoàng huynh đồng ý quá nhanh, giống như ta xin huynh ấy một món đồ chơi vậy, huynh ấy cho rằng ta lại muốn một món đồ chơi nhỏ, công chúa tôn quý, muốn một ám vệ làm nam sủng là chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn.

 

Nhưng ta là thật lòng thích hắn, ám vệ tên A Cửu đã bảo vệ ta từ nhỏ.

 

Ta và hoàng huynh là con của quý phi được tiên hoàng sủng ái nhất, khi hoàng huynh ra đời, trong cung đồn thổi rằng tam hoàng tử sẽ đe dọa thái tử dưới gối hoàng hậu, lời đồn này cũng khiến mẫu phi và hoàng huynh chịu nhiều khổ sở, không biết đã chịu bao nhiêu giày vò.

 

May nhờ tiên hoàng phá lệ ban cho mẫu phi và hoàng huynh ám vệ Lân, hoàng huynh mới bình an sống đến năm tuổi, còn ta cũng có thể bình an vô sự mà ra đời.

 

Lúc sinh ta, mẫu phi suýt không tỉnh lại được, tiên hoàng túc trực ba ngày ba đêm, ta cũng được hưởng phúc, trở thành công chúa duy nhất có ám vệ riêng.

 

Chỉ có hoàng đế, hoàng huynh và mẫu phi biết đến sự tồn tại của Lân, mẫu phi và hoàng huynh chỉ cảm thấy có gì đó bất thường, mãi đến khi hoàng huynh ngồi lên ngôi mới nhìn thấy những chuyện kinh tâm động phách trong quá khứ từ ghi chép ở Khai Phong, mới thấy được một mặt khác không ai biết đến của phụ hoàng.

 

Phụ hoàng là đế vương nhưng cũng là phụ thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-cung-xuan/chuong-1.html.]

 

Nhưng ta thì khác, khi sáu tuổi, ta bị một cung nữ thái giám có khuôn mặt mơ hồ lừa đến một cung điện bỏ hoang trong góc hoàng cung, ta biết rằng trong bóng tối của ta vẫn luôn có một người.

 

Cung nữ giọng nói dịu dàng nói mẫu phi bị trẹo chân, đang đợi ta ở ngự hoa viên, ta đã từng gặp nàng ta vài lần trong cung của mẫu phi, xung quanh cũng có những cung nhân hầu hạ ta từ nhỏ đi theo nên không nghi ngờ gì mà đi theo nàng ta.

 

Sau đó, mặt trời càng lúc càng lặn, cung điện càng lúc càng cũ nát, trên bức tường đỏ loang lổ những vết bẩn kỳ lạ.

 

Bỗng nhiên cung nữ tỷ tỷ bước rất nhanh, sau đám cỏ cao hơn cả ta xuất hiện một cái giếng cạn, những cung nhân ngày thường ân cần chăm sóc và chơi đùa với ta bỗng nhiên mặt không biểu cảm nói: "Tiễn công chúa lên đường."

 

Lúc đó, ta mới lần đầu cảm thấy cung điện thật lạnh lẽo, lạnh hơn cả khi mẫu phi vì bảo vệ hoàng huynh mà cho ta ăn hết những chiếc bánh có tẩm độc.

 

Bàn tay to lớn nặng nề đè lên người ta, ta không có chút sức phản kháng nào, chỉ có thể mặc cho bọn họ đẩy ta xuống giếng.

 

Lúc rơi xuống, ta thấy trời tối như vực thẳm.

 

Khi ta tưởng rằng cuộc đời mình đã kết thúc ở đây thì một luồng sáng trắng lóe lên, những cung nhân lờ mờ vây quanh miệng giếng bỗng ngã lăn ra hai bên.

 

Một bàn tay nắm lấy vạt áo ta, A Cửu nằm sấp trên thành giếng, mím chặt môi, nắm chặt lấy ta, ta ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đen láy lạnh lẽo của hắn.

 

Đôi mắt ấy lạnh lẽo và trống rỗng, khiến ta nhớ đến tận bây giờ, cho đến tận bây giờ, đôi mắt ấy trong ký ức của ta vẫn chưa từng mờ nhạt.

 

Tất nhiên, ngày hôm đó không phải là cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong thoại bản, lúc đó A Cửu mới chín tuổi, thanh kiếm trong tay còn cao hơn cả người hắn, một mình hắn đối phó với nhiều cung nhân như vậy đã là quá sức.

 

Đặc biệt là trang phục mùa hè trong cung đều làm bằng vải voan, trên vạt áo ta thêu hình chim loan sống động bằng chỉ thêu hai mặt rất đẹp, con chim đó trong tay A Cửu bị rách từng chút một.

 

Vải vóc vụn nát trong tay A Cửu, ta kinh ngạc mở to mắt, thấy hắn ném kiếm rồi nhảy về phía ta.

 

Loading...