Cưu Chiếm Thước Sào - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:45:46
Lượt xem: 629
“Ta nào có muốn sát hại họ... chỉ là nếu thân phận bại lộ, e rằng chút gia sản ít ỏi sẽ bị người ta chiếm đoạt mất!”
“Khi phụ hoàng tìm được ta, trong lúc mê muội, ta đã quên mất thân phận nữ nhi của mình mà nhận lấy tước vương. Từ đó, ta càng không thể quay đầu.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nói đến đây, ta không cầm được nước mắt, che mặt khóc nức nở.
Nghe những lời tâm sự ấy, Sở Hiên nhìn ta với ánh mắt khác lạ, hắn tiến đến nắm lấy tay ta, giọng điệu cũng dịu dàng hơn hẳn.
"Ngươi thân là nữ nhi, vốn yếu đuối, lại đa sầu đa cảm, vậy mà trong chốn quan trường đầy rẫy cạm bẫy này, ngươi vẫn có thể nghĩ ra được diệu kế "một mũi tên trúng hai con nhạn"... Ta vừa thương tiếc vừa khâm phục ngươi."
"Từ nhỏ ta đã đọc nhiều sử sách, điển tích về những nữ tử phi thường, trong lòng ngưỡng mộ khôn nguôi, nào ngờ bên cạnh ta lại có một vị kỳ nữ tuyệt thế!"
Ta lắc đầu nói: "Ta... ta chỉ là một nữ nhân tàn nhẫn, nào dám nhận danh xưng kỳ nữ. Chuyện này cũng chỉ là trùng hợp, ta vốn không có ý định lợi dụng Thái tử và Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử. Chỉ là... Thất hoàng tử, hắn... hắn có thù lớn với ta, ta không thể không báo."
Sở Hiên nhíu mày hỏi: "Hắn và ngươi có thù oán gì?"
Ta vừa khóc vừa kể lể: "Năm xưa, Sở hậu từng phái người truy sát hai mẹ con ta. Để trốn tránh sự truy đuổi, mẹ ta đành phải đưa ta dời nhà nhiều lần."
"Một ngày nọ, thích khách lại ập đến, mẹ trúng một nhát đao, sốt cao không hạ, gắng gượng được nửa tháng thì qua đời."
"Sở hậu g.i.ế.c mẹ ta, ta g.i.ế.c con trai bà ta, lẽ nào lại là có lỗi?"
Ta đỏ hoe vành mắt, nói tiếp: "Giết người thì phải đền mạng, đó là lẽ trời, ta không hề hối hận. Nếu ngươi muốn ta đền mạng, ta cũng cam lòng!
“Chỉ là bấy lâu nay ta sống trong sợ hãi, chưa từng có một ngày yên ổn, chưa từng một lần được sống đúng với thân phận nữ nhi. Tại sao những điều mà nữ nhi khác làm được, ta lại không thể? Ta không cam tâm, ta thật sự không cam tâm!”
“Nếu ngươi có thể giúp ta toại nguyện, mạng này ta xin trao cho ngươi! Mưu kế bị ngươi nhìn thấu, Chương Cảnh ta xin tâm phục khẩu phục!"
Nghe đến đây, Sở Hiên lộ rõ vẻ xúc động.
Hắn kéo ta lại gần, nhìn sâu vào mắt ta, vội vàng nói: "Đền mạng gì chứ? Chẳng lẽ nàng còn không nhận ra tình cảm của ta hay sao?
“Thất điện hạ tính tình ngang ngược, ta vốn chẳng ưa gì hắn, chỉ là niệm tình chút tình thân thích nên mới phải ra tay tương trợ! Bảo ta dùng nàng để đổi lấy mạng hắn, ta làm sao có thể đồng ý?"
Hắn lại dịu dàng nói: "Cảnh nương, trước đây ta chưa từng nói với nàng, những ngày còn ở triều đình, nàng đối đầu với ta, nhiều lần phá vỡ kế hoạch của ta. Rõ ràng thế đơn lực bạc, vậy mà nàng luôn có thể dùng những chiêu thức kỳ lạ để giành chiến thắng. Trong lòng ta tuy không phục, nhưng cũng phải nhìn nàng bằng con mắt khác."
"Giờ đây biết được người đối đầu với ta bấy lâu nay lại là một nữ tử, sao ta có thể không khuynh tâm ngưỡng mộ?”
“Ta từng thề rằng chỉ có nữ tử tuyệt vời nhất thế gian mới xứng với ta, nhưng tìm kiếm bao năm vẫn chưa gặp được nữ tử nào sánh vai.”
“Giờ đây ta mới hiểu, không phải nhân gian không có giai nhân, mà là mắt ta vụng về, không nhận ra nàng."
Ta bị hắn nói đến nỗi mặt đỏ bừng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-chiem-thuoc-sao/chuong-17.html.]
Hắn lại bị cái trừng mắt này chọc cười, cúi đầu ghé sát vào tai ta nói: "Nàng thẹn thùng rồi... Cảnh nương, trong lòng nàng cũng có ta, phải không?"
Ta tức giận nói: "Ai trong lòng có chàng chứ? Chàng suốt ngày gây sự với ta, chỗ nào cũng làm khó dễ ta, lần này lại còn phá hỏng kế hoạch của ta, ta hận chàng còn không hết!"
Hắn lại mỉm cười đầy ẩn ý: "Phải, nàng hận ta c.h.ế.t đi được, có thể khiến nàng ngày đêm oán hận, đó cũng là phúc khí của ta."
Cùng hắn đùa giỡn một hồi, ta mới như chợt nhớ ra điều gì đó, bâng quơ hỏi: "Còn có một việc, thiếp thất của ta đâu? Nàng ấy cùng ta vào sinh ra tử, giúp đỡ ta rất nhiều, nếu chàng dám làm nàng ấy bị thương dù chỉ một chút, cả đời này ta sẽ không để ý đến chàng."
"Đã sớm an trí nàng ta ổn thỏa rồi, nàng yên tâm, nàng ta chỉ bị chút kinh hãi, không có bị thương."
Sở Hiên nói xong, lại ra vẻ ghen tuông: "Trong lòng nàng nhớ nàng ta như vậy, còn nhận nàng ta là thiếp thất nữa chứ. Vậy ta thì tính là gì?"
Ta cười cười trêu chọc: "Nàng ấy là thiếp của ta, chàng đoan trang hiền lương, thông minh hiểu chuyện, đương nhiên là chính thất rồi."
Sở Hiên mua trâm cài và xiêm y, đưa cho ta mặc.
Ta thay nữ trang, soi gương đồng, cảm thấy rất lạ lẫm, dường như tay chân cũng không biết nên đặt vào đâu.
Sở Hiên ngây người nhìn ta, hồi lâu mới cúi đầu, khẽ ho một tiếng: “...Điện hạ thứ lỗi, là Sở mỗ thất thố rồi."
Ta ngây người không nói nên lời, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, tránh để hắn phát hiện ta đang cười thầm.
...Ta tự nhận bản lĩnh diễn trò của mình đã không tệ.
Vậy mà không ngờ, người này còn là cao thủ hơn ta.
Chắc hẳn Sở Hiên cho rằng, đến khi Thất hoàng tử c.h.ế.t là mưu kế của ta cũng kết thúc.
Đáng tiếc đó mới chỉ là bắt đầu.
Gia tộc ta thế lực nhỏ bé, trong triều không có người, người khác liên kết với nhau, ta lại đơn độc một mình.
Ta như vậy, chỉ có thể quấy rối bọn họ một chút, chứ không thể lay chuyển được căn cơ.
Ta dựa vào cái "ổ" của Chương Cảnh, cuối cùng cũng đậu lên được cành cao.
Nay muốn tiến thêm một bước, ta phải tìm kiếm một nơi ẩn náu mới.
Trong đó, lỗ hổng lớn nhất chính là Sở gia và Thất hoàng tử.
Chỉ cần Thất hoàng tử chết, Sở Hiên chắc chắn sẽ nổi giận.