Cướp vợ - 9
Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:42:00
Lượt xem: 458
Mà người đàn ông kia vừa mới quay người đi được vài bước, lại đột nhiên ngừng chân quay lại. Anh ấy nhìn về phía Ngu Tích chăm chú một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: "Cô là Hề Hề?”
Ngu Tích có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vô tâm cười nói: "Đúng vậy, tôi là Tích Tích.”
Đó là lần đầu tiên Phó Hàn Thanh, ba mươi bốn tuổi gặp Ngu Tích, hai mươi bốn tuổi.
Chỉ là khi đó, anh ấy và Ngu Tích, cũng như tôi và Hoắc Kỳ Sâm. Ai cũng không ý thức được, có một số câu chuyện lúc bắt đầu đã viết ra bốn chữ: Tạo hóa trêu người.
23
Ngày đến Hồng Kông, tôi nhận được một cuộc điện thoại gọi từ số máy lạ, là bà Chu gọi tới.
Tôi vừa mới bắt máy, còn chưa kịp nói chuyện, bà Chu đã phủ đầu trách cứ tôi: "Hứa Niệm, cho dù cô và Dĩ Sanh ly hôn, nhưng hai người vừa mới làm thủ tục được vài ngày, cô đã cùng người đàn ông khác đi Hồng Kông rồi. Cô để thể diện Nhà họ Chu chúng tôi ở đâu? Cha mẹ cô dạy cô như vậy sao? Cô gả đến Nhà họ Chu ba năm, Nhà họ Chu nuôi dưỡng, chăm sóc cô hết mực. Cô không thể sinh con, tôi cũng không yêu cầu Dĩ Sanh ly hôn với cô. Nhưng cô thì tốt rồi, công ty vừa mới xảy ra chuyện, cô liền phủi m.ô.n.g chạy..."
Bà Chu hiển nhiên đang rất tức giận, càng nói càng khó nghe: "Tôi nói cho cô biết, cục tức này tôi nuốt không nổi. Nhà họ Hứa các người mấy năm nay chiếm lời bao nhiêu từ nhà họ Chu chúng tôi? Cô làm người cũng không thể vô liêm sỉ như vậy được.”
Tôi nhịn không được ngắt lời bà ấy: "Bà Chu, chuyện hợp tác làm ăn giữa hai nhà, nếu như bà có gì chưa thỏa mãn, xin mời đi tìm cha và anh trai tôi trao đổi. Dù sao từ đầu đến cuối tôi cũng chưa bao giờ tham dự vào chuyện đó cả. Còn chuyện ly hôn, nếu bà có dị nghị, xin đi tìm con trai bà hỏi nguyên nhân cho rõ ràng.”
Bà Chu bị lời nói của tôi làm nghẹn lại: "Hứa Niệm, lời này của cô có ý gì? Cô đây là khẳng định mình trong sạch, không có làm gì sai sao?”
“Bà Chu, bà đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi và Chu Dĩ Sanh đã không còn là vợ chồng, tôi cũng không còn quan hệ gì với bà. Xin đừng làm phiền tôi nữa.”
“Hứa Niệm...”
Tôi không muốn dây dưa với bà ta thêm nữa, ngắt điện thoại.
Nhưng tâm trạng vui vẻ đã bị bà Chu phá hỏng, tôi ngồi trên ghế sô pha, buồn bực không muốn nói chuyện.
Hoắc Kỳ Sâm kéo tôi đứng dậy: "Đi thay một bộ váy xinh đẹp đi, tối nay anh dẫn em đi Cảng Victoria ngắm pháo hoa.”
“Hoắc Kỳ Sâm... tôi thấy mệt mỏi quá. Tôi không muốn đi đâu, cũng không muốn nói chuyện gì hết.”
Tôi nằm sấp trước n.g.ự.c anh, giọng nói mệt mỏi, yếu ớt.
Hoắc Kỳ Sâm xoa xoa tóc tôi " Sau này anh sẽ không để em gặp phải những phiền toái như thế này nữa.”
“Sẽ không sao?”
“Đương nhiên." Hoắc Kỳ Sâm cúi đầu hôn tôi: “Em đừng khó chịu nữa, hãy tin tưởng anh.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Phụ nữ đúng là một loại động vật giàu cảm xúc. Một giờ trước vẫn còn đang rầu rĩ không vui, mà giờ khắc này, mặc một chiếc váy mới xinh đẹp, đứng dưới bầu trời đầy pháo hoa, tâm trạng tự nhiên rất vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuop-vo/9.html.]
Thật bất ngờ, trong bữa tiệc du thuyền lại có biểu diễn múa truyền thống.
Tôi đang xem đến say sưa thì mấy cô diễn viên múa bỗng chạy tới, vây quanh dẫn tôi lên sân khấu.
Sau khi kết hôn, ngoại trừ ở phòng tập, tôi hầu như không tham gia bất cứ một buổi biểu diễn nào. Khiêu vũ trên sân khấu, với tôi dường như đã cách đây cả đời rồi.
Nhưng tôi cũng nhanh chóng bắt kịp nhịp điệu.
Khi làn váy đung đưa uốn lượn, trong lòng tôi lại có suy nghĩ, Hoắc Kỳ Sâm chọn chiếc váy này, thì ra là đã sớm có sắp xếp rồi.
Sau khi điệu nhảy này kết thúc, âm nhạc đổi sang một bản độc tấu violin đẹp đẽ và du dương.
Pháo hoa rực rỡ nở rộ đầy trời.
Hoắc Kỳ Sâm thay đổi sang bộ trang phục chỉnh tề, trên tay cầm một bó hoa hồng, đi về phía tôi.
Tôi ngơ ngẩn. Trông anh như đang muốn cầu hôn.
Nhưng mà... Giữa chúng tôi ngay từ đầu, đơn giản chỉ là sự mê đắm nhất thời.
Hoắc Kỳ Sâm đã quỳ một gối xuống.
Xung quanh vang lên vô số tiếng cười và tiếng vỗ tay, tôi bị mọi người vây quanh nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt anh.
Đầu óc tôi hỗn loạn đến mức vẫn chưa lấy lại được tinh thần thì anh đã đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út của tôi.
“Niệm Niệm, em có thể đeo nhẫn cho anh không?”
Hoắc Kỳ Sâm nhìn tôi, đưa tay trái của anh cho tôi.
Trong nháy mắt này, lòng tôi chợt thấy bình yên chưa từng có.
“Hoắc Kỳ Sâm.”
Tôi cầm nhẫn, nhìn anh nở nụ cười, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
“Em đồng ý tin tưởng anh một lần, nhưng cũng chỉ một lần mà thôi.”
Chiếc nhẫn từ từ được đeo vào ngón tay anh.
Hoắc Kỳ Sâm đứng lên, ôm chặt lấy tôi: "Hứa Niệm, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh cho em thấy.”