Cướp Ngôi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-02-08 10:19:39
Lượt xem: 361

Ngày xuân nắng ấm.

Tiểu cô cô đưa ta đến chơi ở một dòng suối nhỏ.

Ta năm nay bảy tuổi, tiểu cô cô mười bảy, nàng là tới đây để chăm sóc ta.

Nàng không cẩn thận ngã một cái, toàn thân đều ướt sũng.

Ta đang tính đi gọi thị nữ, nhưng nàng không cho, thậm chí còn vốc thêm nước lên tóc khiến cho toàn thân càng ướt hơn.

Giọt nước trong vắt từ cổ nàng trượt xuống, tựa như trân châu lướt qua bên trên bạch ngọc.

Phu quân của ta Hạ Lan Tranh cưỡi ngựa từ một bên đi đến.

Hắn nhíu mày, nghiêm nghị một câu: "Còn ra thể thống gì nữa."

Ta bị dọa đến trốn ở sau lưng tiểu cô cô, Hạ Lan Tranh sẽ g.i.ế.c người mất.

Người hầu đi theo ta từ nhà mẹ đẻ, cũng đã bị hắn g.i.ế.c mất mấy người.

Nhưng tiểu cô cô lại không sợ, nàng chân trần đứng yên trong làn nước, ngửa đầu lên nhìn hắn cười, giọng đầy ôn nhu: "Quân Vương điện hạ, y phục của thần thiếp không may bị ướt, có thể mượn áo lông cừu của người dùng tạm một lát không."

Hạ Lan Tranh lạnh lùng nhìn nàng.

Ta đang muốn quỳ xuống cầu tình cho tiểu cô cô, thì Hạ Lan Tranh liền cởi áo lông cừu ném lên người tiểu cô cô, sau đó đánh ngựa rời đi.

Ta lúc này mới dám mở to miệng thở gấp, cũng nhắc nhở tiểu cô cô lần sau nên cách xa Hạ Lan Tranh một chút.

Tiểu cô cô sờ lên mặt của ta: "Oanh Oanh, không cần phải sợ, cô cô sẽ bảo vệ con."

Đêm đến, không thấy tiểu cô cô, ta chạy khắp nơi tìm kiếm nàng.

Sau đó nghe thấy giọng ma ma chăm sóc nói: "An Bình công chúa này thật không biết liêm sỉ, mượn danh nghĩa chăm sóc cháu gái vào ở tại vương phủ chúng ta, cuối cùng lại là đến để câu dẫn phu quân của cháu gái ruột mình."

"Ngươi tận mắt nhìn thấy nàng đi vào phòng của Quân Vương điện hạ à?"

"Đương nhiên là ta tận mắt nhìn thấy, nàng ta khoác áo lông cừu của điện hạ, bên trong hình như còn không mặc y phục."

Bọn họ nói nàng ngay trên đường đến hòa thân đã bắt đầu câu dẫn người hộ tống là Hạ Lan Tranh.

Hạ Lan Tranh mấy lần suýt giết nàng, nhưng nàng không thèm để tâm chút nào.

Ta từ khi năm tuổi đã bị đưa tới Bắc Tề hòa thân.

Hai năm sau, tiểu cô cô cũng bị đưa tới cho lão Hoàng đế đang bệnh nặng.

Hiện tại Lão Hoàng đế mặc dù đã băng hà, nhưng nàng vẫn là hoàng phi như cũ, lại chủ động đi vào phòng của nhi tử.

“Điện hạ chúng ta ghét nhất chính là nữ tử Ngô quốc."

"Nhìn đi, chờ một lát nữa điện hạ sẽ gọi người vào nhặt xác nàng ta ra."

Ta nghe vậy vội chạy về hướng phòng của Hạ Lan Tranh, trên đời này ngoại trừ mẹ ta, tiểu cô cô chính là người đối tốt với ta nhất, ta không muốn nàng chết.

Nhưng người hầu ở cửa không cho ta vào, ta chỉ có thể khóc rống lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuop-ngoi/chuong-1.html.]

Sau đó giọng của tiểu cô cô từ trong phòng truyền đến: "Oanh Oanh, con về trước đi, ta lát nữa sẽ trở về."

Nàng nói ta phải nghe lời, nàng nói sẽ không gạt ta.

Ta không tin, rõ ràng lời nói của nàng không có chút khí lực nào.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Người hầu bế ta đi, ta bị giam trong phòng.

Ta chờ, đợi đến lúc ngất đi tiểu cô cô vẫn chưa trở lại.

Nàng vẫn là lừa ta, nàng rõ ràng nói một lát nữa sẽ trở về.

----------------

Sáng sớm, tiểu cô cô được người đưa trở về.

Lúc uống nước, nàng đến cái chén cũng đều cầm không nổi.

Đám ma ma chê cười nàng: "Nghe nói tối hôm nàng ta cầu xin tha thứ không biết bao nhiêu lần, thật quá yếu ớt."

"Còn tưởng rằng nàng ta có bao nhiêu lợi hại, không nghĩ tới cũng chỉ là nhìn thì đẹp mắt nhưng lại không dùng được."

"Cũng không cân nhắc một chút, dám cho rằng điện hạ của chúng ta cũng giống như mấy bao cỏ nước Ngô kia."

Tiểu cô cô chỉ nghe không nói, đem một chút dược cao bôi trên thân thể.

Thị nữ hồi môn của nàng ở một bên hoảng loạn nói: "Công chúa, hoàng thất Bắc Tề nếu hỏi tới người tính trả lời thế nào?"

Tiểu cô cô rất bình tĩnh: "Bản công chúa tự có cân nhắc."

Ta cầm tay tiểu cô cô: "Cô cô, chúng ta trốn đi, con biết trong viện tử này có lỗ chó, chúng ta có thể chui qua."

Nàng cười cười, nhét một viên kẹo vào trong miệng ta: "Oanh oanh, kiếp này chúng ta không trốn."

"Kiếp này, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau sống sót."

Cái gì mà kiếp này kiếp kia, ta nghe không hiểu.

Tiểu cô cô bôi xong thuốc liền ngủ mất, không nhúc nhích.

Ta canh giữ ở bên giường của nàng, thỉnh thoảng kiểm tra hơi thở của nàng.

May mắn là nàng vẫn còn sống.

Trong lúc đó Hạ Lan Tranh cũng ghé qua một lần.

Thời điểm ta được đưa vào vương phủ của hắn, hắn cũng mười bảy tuổi.

Vóc dáng của hắn so với hoàng huynh cao nhất của ta dường như còn cao hơn, bộ dạng so với hoàng huynh đẹp nhất của ta cũng đẹp hơn mấy phần.

Hắn nhìn ta, nói Ngô quốc chúng ta quả thực là súc sinh, đứa bé nhỏ như vậy cũng đưa tới hòa thân.

Người hầu theo ta cười, nói ta mặc dù nhỏ nhưng là vị công chúa xinh đẹp nhất trong tất cả các công chúa của Ngô quốc, nuôi thêm mấy năm nữa là có thể hầu hạ người.

Kết quả Hạ Lan Tranh vừa nhấc tay lên, đầu người hầu kia liền rơi xuống.

Loading...