Cuồng Ôm - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-09-11 22:31:56
Lượt xem: 357
1.
Khóa cửa phòng thiết bị được đóng lại với một âm thanh nặng nề.
Môi trường tối tăm và mùi hôi thối trong không khí gần như khiến tôi nghẹt thở.
Tôi dùng tay đập cửa “Anh đang làm cái quái gì vậy???”
"Đây là mệnh lệnh của anh Kỷ."
Nam sinh lừa tôi tới khóa chặt cửa không cho tôi ra. “Đừng lo, lát nữa cô sẽ được ra thôi.”
Kỷ Tòng Chí sai anh ta làm chuyện này?
Tôi run rẩy, không tin vào tai mình, nắm chặt lấy điện thoại vội vàng gọi cho Kỷ Tòng Chí.
Điện thoại reo hết lần này đến lần khác.
Nhưng đến cuối cùng người nhấc máy lại là giọng nữ.
“Anh Kỷ, l.i.ế.m cẩu phiền phức gọi cho anh này, là ai vậy?”
Cô ta cố ý lớn tiếng cười, không hề có ý che đậy.
Liếm cẩu phiền phức?
Tôi giật mình, l.i.ế.m cẩu phiền phức? Đây là cái tên mà Kỷ Tòng Chí đặt cho tôi sao?
Tôi chưa từng biết đến chuyện này.
“Đừng nói nhảm.”
Tiếng nói của chàng trai vang lên trong điện thoại. Tuy đang trách mắng cô gái kia, nhưng ý tứ tức giận một chút cũng không có. Và hoàn toàn không quan tâm tôi có tức giận hay không.
Kỷ Tòng Chí từ trước tới nay không bao giờ để ý đến tôi.
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
“Tòng Chí.” Tôi không muốn nhắc đến cái biệt danh kia, hít một hơi sâu rồi mềm mỏng nói
"Tại sao họ lại muốn nhốt tôi? Có hiểu lầm gì đó không?"
Tôi vẫn không tin Kỷ Tòng Chi sẽ làm chuyện như vậy. Dù sao trước đây cho dù là tôi quấy rầy anh nhiều thì anh cũng chỉ cau mày, không kiên nhẫn nói: “Khương Diệp, em có thể dè dặt hơn như một cô gái được không?”
“Tại sao lại nhốt em?”
Nhưng lần này, một tiếng cười khúc khích thoát ra khỏi cổ họng Kỷ Tòng Chí.
Anh dỗ tôi một cách qua loa
“Chẳng phải tôi thương cô thời gian này vất vả nên tìm một nơi đặc biệt yên tĩnh cho cô sao? Dù sao trước đây cô cũng than học hành mệt mỏi lại còn bị quấy rầy. Giờ thì tốt rồi, cứ tha hồ mà học nhé, mấy tiếng nữa sẽ có người mở cửa cho cô.”
“Nhưng ba tiếng nữa em phải thi.”
Giọng tôi trở nên kích động, lo lắng. Tôi không biết mình đã đắc tội gì với anh.
Cuối cùng mang theo chút cầu xin: "Tòng Chí, anh có thể cho em đi thi trước được không?"
Tôi đã rất nỗ lực để có thể tranh suất được đi thi. Hơn nữa lần này trong ban giám khảo có một họa sĩ mầ tôi rất thích. Tôi rất muốn đi.
“Cuộc thi kia có gì tốt mà tham gia?”
Giọng của Kỷ Tòng Chí trong nháy máy trầm xuống, thêm phần lạnh lùng chán ghét
"Hơn nữa, cô đã học vẽ được bao lâu rồi? Trình độ của cô cũng chỉ có thế, nên đừng tự làm mình xấu hổ."
Không phải vậy. Tôi đã rất chăm chỉ rèn luyện, thầy giáo còn khen tôi có năng khiếu.
Tôi mở miệng định giải thích thì giật mình bởi một tiếng va chạm lớn phía sau. Sau đó, Kỷ Tòng Chí mở miệng hời hợt nói
"Chị Nghiên cũng nói rằng gần đây cô đã quá tự đề cao mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuong-om/chuong-1.html.]
"Khương Diệp, cô ngu ngốc thì cứ lặng lẽ làm bình hoa đi, muốn cùng chị Nghiên tranh đoạt cái gì?"
Tôi sửng sốt, cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Hóa ra là bởi vì Khương Nghiên.
2.
Khương Nghiên là chị gái tôi.
Từ nhỏ cả hai chúng tôi đã là hai trái cực khác biệt.
Chị ấy xinh đẹp và hào phóng, và thành tích học tập luôn vượt xa.
Nhưng tôi học mọi thứ chậm hơn những người khác và luôn gặp rắc rối trong học hành.
Bố mẹ thiên vị chị ta và được mọi người tâng bốc nên đến khinh thường chị ta cũng lười dành cho tôi.
Cho đến khi tôi cầm cọ vẽ lên, bố mẹ tặng tôi một chiếc túi vì được giáo sư khen, sắc mặt Khương Nghiên chìm xuống, nhìn tôi với ánh mắt thù địch.
Nhưng tôi không hiểu.
Mặc dù cái túi kia lấy danh nghĩa là quà khen thưởng nhưng nó lại là cái mà chị ta chướng mắt nên bố mẹ mới đem cho tôi, rốt cuộc chị ta ghen ghét vì cái gì?
Nhưng tôi cũng không cần thiết phải hiểu.
“Anh dựa vào việc tôi thích anh.”
Tầm nhìn của tôi mơ hồ, giọng run rẩy, thậm chí tôi còn không biết mình đang nói cái gì.
“Kỷ Tòng Chí, tôi sẽ không thích anh nữa, cùng không dây dưa với anh nữa, làm ơn thả tôi ra ngoài đi, tôi cần tham gia cuộc thi đó.”
“Tôi không có ý cùng Khương Nghiên tranh giành cái gì, làm ơn để tôi đi thi đi.”
“Tôi đã chuẩn bị rất cẩn thận, nhất định sẽ không làm xấu hổ ---“
“Đừng quấy.” Anh ta nhẹ nhàng thở dài, như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ không nghe lời "Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Sau khi em làm xong chín mươi chín điều, anh sẽ đồng ý hẹn hò với em. Bây giờ chỉ còn lại hai điều. Em thật sự muốn bỏ cuộc sao?”
Dụ dỗ tôi một cách hời hợt.
Nếu là trước đây, tôi sẽ rất sung sướng khi Kỷ Tòng Chí còn nhớ đến lời hẹn ước này, bởi vì tôi thật lòng thích anh ta. Nhưng bây giờ…
“Tôi bỏ cuộc.”
Tôi co đầu gối lên và n.g.ự.c tôi như thắt lại, khó chịu không thở được.
Tôi đã nói đi nói lại rằng tôi không muốn điều đó nữa và tôi muốn thoát ra. Nhưng Kỷ Tòng Chí tựa hồ không nghe thấy gì.
Anh ta tiếp tục nói: "Vậy thì cứ nói đi, em ở lại đó nghỉ ngơi thật tốt, và chờ đợi--"
Điện thoại tự động tắt do pin yếu.
Tôi ngơ ngác nhìn màn hình đen, cuối cùng nghiến răng đá mạnh cánh cửa mong nó sẽ mở ra, nhưng vô ích.
Nỗi tuyệt vọng dần dần ập đến.
Đột nhiên không gian tĩnh mịch này vang lên một tiếng động, dường như có thứ gì đó va chạm.
3.
Lúc đầu tôi tưởng có chuột trong phòng thiết bị bỏ hoang.
Nhưng lại có tiếng thở gấp.
Tôi đánh liều bước vào. Lúc đó tôi mới nhận ra còn có người khác trong phòng thiết bị.
Mặc áo ngắn tay, che đầu bằng đồng phục của trường.