Cười Lên Em Nhé - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-06-04 12:12:47
Lượt xem: 2,087
Đường Vi lại còn tự chuốc phiền phức, chạy vào, khóc lóc hét lớn: "Tống Đà, cô ta đã thừa nhận rồi, cô ta yêu người khác, tại sao anh còn giữ cô ta lại!"
"Anh đối xử tốt với cô ta như vậy, tại sao lại nhẫn tâm với tôi? Vậy tôi là gì chứ! Rốt cuộc tôi là gì chứ!"
"Hứa Tiếu Tiếu, cô c.h.ế.t đi, Tống Đà không nỡ g.i.ế.c cô, để tôi giết!"
Cô ta tay cầm d.a.o gọt hoa quả, lao về phía tôi.
Tống Đà vội vàng ôm chặt tôi, lưỡi d.a.o kia đ.â.m thẳng vào vai hắn.
Nhát d.a.o này, triệt để đẩy Đường Vi vào chỗ chết.
"Pằng" một tiếng s.ú.n.g vang lên, Tống Đà thậm chí còn không thèm quay đầu lại, đã b.ắ.n xuyên qua người cô ta.
Đường Vi không thể tin nổi, gục xuống đất, bò về phía Tống Đà, kéo theo một vệt m.á.u dài.
Tống Đà không để ý đến cô ta nữa, chỉ ôm chặt tôi, nhẹ giọng nói: "Tiếu Tiếu, anh sẽ không bao giờ mềm lòng với Đường Vi nữa, được không?"
"Sau này, anh chỉ đau lòng cho mình em thôi, được không?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Anh yêu em, em cũng phải, yêu anh."
15.
Tôi nhặt tất cả mảnh vỡ của bức ảnh lên, lấy băng dính trong suốt ra, muốn dán chúng lại với nhau.
Bóng lưng của Châu Ngộ trở thành những mảnh vỡ lờ mờ, tôi không ngừng vuốt ve, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tôi cắn chặt môi, cố nén đau lòng, tự nhủ: Hứa Tiếu Tiếu, không được khóc.
Châu Ngộ đã từng nói rồi mà, Hứa Tiếu Tiếu, em phải cười lên.
Kể từ ngày hôm đó, Tống Đà rất lâu không đến tìm tôi.
Lúc xuất hiện trở lại, hắn nói, muốn kết hôn.
Hắn nói hôn lễ sẽ được tổ chức tại nhà thờ trên núi, là nơi tôi rất thích.
Trước đây tôi cũng từng nói, muốn tổ chức hôn lễ ở đó, nhưng lúc đó Tống Đà không đồng ý, người bên dưới cũng phản đối.
Nơi đó nằm ngoài vùng thế lực của Tống Đà, ngày cưới, toàn bộ nhân vật cấp cao của tập đoàn đều sẽ đến tham dự.
Tập trung toàn bộ lực lượng ở đó, là một việc rất nguy hiểm.
Nên tôi không bao giờ nhắc đến nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoi-len-em-nhe/chuong-13.html.]
Để dỗ tôi vui vẻ, Tống Đà đã đồng ý mạo hiểm.
Hắn sai người đến gần nhà thờ xem xét địa hình, sắp xếp lực lượng bảo vệ.
Muốn khiến Tống Đà lơ là cảnh giác, là một việc không hề dễ dàng, điều tôi có thể làm, chỉ có thế này thôi.
Ngày cưới, tôi bị Tống Đà ép mặc váy cưới, tay cầm bó hoa, từng bước từng bước tiến về phía hắn.
Cha xứ hỏi tôi, có đồng ý kết hôn với Tống Đà không.
Tôi lạnh lùng, không nói gì.
Lông mi Tống Đà khẽ rủ xuống, hắn mỉm cười, nụ cười có chút chua xót.
Hắn nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng hôn xuống.
Nhỏ giọng dỗ dành: "Vợ yêu, nói em đồng ý, được không?"
Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng súng.
Có người hét lên: "Mẹ kiếp, có cảnh sát, mau chạy đi!"
Nhà thờ hỗn loạn, một đám người lao lên bảo vệ Tống Đà, xô ngã tôi.
Tống Đà rút s.ú.n.g ra, gằn từng chữ ra lệnh: "Đừng có quản tao, bảo vệ vợ tao cho tốt."
Tôi bị người ta kéo đi, chạy trốn cùng bọn họ, địa hình trên núi phức tạp, tôi bị rớt mất giày.
Chân tôi bị thương, m.á.u chảy ròng ròng.
Có người khuyên Tống Đà: "Tống tiên sinh, không thể mang theo chị dâu nữa, m.á.u của cô ấy sẽ bị phát hiện ra mất."
Tống Đà giơ chân đá bay người nọ, ngồi xuống, xé vạt áo ra, băng vết thương cho tôi.
Hắn ôm chặt tôi vào lòng, không ngừng an ủi: "Đừng sợ, Tiếu Tiếu, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không bỏ em lại đâu."
Hắn quay lưng về phía tôi, nói với những người khác: "Chúng ta chia ra mà đi, đừng ai đi theo tao tìm đường c.h.ế.t nữa."
Hắn thật sự là một người đàn ông quyết đoán.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, tại sao đế chế đen tối của Tống Đà lại giống như khối u ác tính, bám rễ trên mảnh đất này mấy chục năm, không thể nào tiêu diệt hoàn toàn.
Hắn quá lợi hại, cho dù mang theo cả gánh nặng như tôi, vẫn có thể dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát.
Nhưng tôi đã đợi cơ hội này bao lâu nay, chính là để một mạng bắt gọn, chính là để, lấy mạng Tống Đà.
Sao tôi có thể để hắn dễ dàng chạy trốn như vậy?