Cười Lên Em Nhé - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-06-04 12:10:55
Lượt xem: 1,514
Trong ảnh, Châu Ngộ muốn rời đi, tôi ngồi bệt dưới đất ôm c.h.ặ.t c.h.â.n anh ấy, không muốn để anh ấy đi, không muốn anh ấy đến khu Bắc làm nội gián.
Năm đó, là thanh xuân đẹp nhất đời tôi.
Ngày hôm đó, đáng lẽ tôi nên liều mạng giữ anh ấy lại.
Tôi không ngờ, anh ấy vừa đi, là không bao giờ quay trở lại nữa.
Nghề nghiệp của Châu Ngộ, không tiện giữ lại ảnh.
Kỷ niệm duy nhất của tôi và anh ấy, chỉ có mỗi tấm ảnh này.
Là ngày hôm đó, đồng đội của anh ấy đến nhà chơi, chụp lại cảnh tượng tôi nháo loạn, trêu chọc tôi là đồ vô lại.
Thật ra, tôi chính là đồ vô lại.
Tôi lớn lên ở một trại trẻ mồ côi tàn nhẫn, không ai yêu thương, không ai cần đến, học một thân tật xấu.
Gặp Châu Ngộ năm đó, tôi mới mười sáu tuổi, bị đuổi ra khỏi trại trẻ mồ côi, lang thang khắp nơi.
Hôm đó, tôi ăn trộm một nắm cơm ở cửa hàng tiện lợi, lo lắng chạy trốn vào một con hẻm nhỏ, vừa hay gặp Châu Ngộ đang hút thu/ốc ở đó.
Hôm đó, đáng lẽ tôi muốn ch*t đi, trước khi ch*t, tôi muốn ăn ngon một chút.
Những miếng cơm nắm thơm phức mùi thịt trong cửa hàng kia, đối với tôi mà nói, là hạnh phúc ăn trộm được.
Tôi nhét cả miêngd cơm nắm vào miệng, suýt chút nữa thì vỡ cả miệng.
Châu Ngộ nhướng mày, nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Tôi vừa khóc vừa cười nhìn anh ấy, rất muốn nói cho anh ấy biết, cơm nắm này ngon lắm, thật sự rất ngon.
Anh ấy rít một hơi thuốc, nheo mắt không để ý đến tôi, xoay người rời đi, chỉ để lại mùi bạc hà thoang thoảng.
Tôi cứ tưởng, anh ấy chê tôi bẩn thỉu.
Không sao cả, dù sao rất nhiều người chê tôi bẩn thỉu.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi dựa vào tường ngồi xuống, từ từ ăn sạch sẽ cơm nắm.
Cúi đầu suy nghĩ, tôi phải c.h.ế.t ở đâu, mới không dọa người khác.
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên có người đặt một túi đồ ăn bên cạnh tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là chàng trai đẹp trai vừa hút thuốc kia.
Anh ấy nói anh ấy tên Châu Ngộ.
Là Châu Ngộ của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoi-len-em-nhe/chuong-12.html.]
Mặt trời sau lưng anh ấy, tỏa ra ánh sáng chói lọi, khiến tôi không thể mở mắt ra được.
Châu Ngộ ngồi xổm trước mặt tôi, dí tàn thuốc xuống đất, hỏi: "Tên trộm nhí, em tên gì?"
Tôi ngây ngốc nhìn anh ấy, khẽ nói: "Em tên Tiếu Tiếu, Hứa Tiếu Tiếu."
Anh ấy không hề chê tôi bẩn, đưa tay xoa đầu tôi, trêu chọc: "Hứa Tiếu Tiếu, cười lên nào."
Châu Ngộ của ngày hôm đó, chính là thiên thần.
14.
Tôi đưa tay muốn giật lại bức ảnh, nhưng Tống Đà lại giơ cao tay lên.
Hắn bóp cổ tôi, hung dữ hỏi, người trong ảnh là ai.
Hắn gần như nghiến nát cả răng, gằn từng chữ: "Hứa Tiếu Tiếu, em dám qua mặt anh, yêu người khác?"
Tôi vừa khóc, vừa lạnh lùng cười, châm chọc: "Em có giấu anh bao giờ chưa? Em đã nói rồi mà, em chưa từng thật lòng yêu anh."
"Sao vậy, anh được phép có Đường Vi không thể quên, còn em không được phép có người không thể quên sao?"
"Em nói cho anh biết, ở bên cạnh anh, em chỉ là đang chơi bời, coi anh như trò tiêu khiển thôi."
"Anh không bằng người em yêu, ngay cả một chút cũng không bằng."
Ngón tay Tống Đà dần dần siết chặt, tôi hơi khó thở, nhưng vẫn cố cười, nói: "Tống Đà, tốt nhất anh nên thả em đi, hoặc là, g.i.ế.c em đi."
"Bởi vì, em sẽ không bao giờ yêu anh."
Tống Đà bỗng nhiên cười khẩy, hắn buông tay đang bóp cổ tôi ra, ôm chặt tôi vào lòng, không cho tôi giãy giụa.
Hắn ghé sát tai tôi, hung dữ mắng: "Hứa Tiếu Tiếu, bớt xạo lời đi."
"Em đã từng khóc vì anh, cười vì anh, thậm chí còn không cần mạng vì anh, bây giờ, em nói không yêu anh? Em không yêu anh, em phải ngu ngốc vì anh làm gì?"
"Tiếu Tiếu, em bị bệnh rồi, anh không so đo với em."
"Nhưng em muốn thoát khỏi anh, không có cửa đâu."
"Đời này, em sống là người của anh, c.h.ế.t cũng là ma của anh."
Tống Đà xé nát bức ảnh của tôi, ném lên mặt tôi.
Lúc này, sự ghen tuông và tức giận của hắn, đã lên đến đỉnh điểm.