Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Mới - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-12-28 15:24:21
Lượt xem: 5,921

Tử Toàn cuối cùng cũng trộm được điện thoại của bạn cùng bàn.

Nhưng tôi vạn vạn không ngờ tới, tòa nhà này lại lắp đặt thiết bị chắn sóng. 

Chỉ có một vài căn phòng nhất định mới có sóng và mạng.

Chả trách mỗi lần Tử Toàn làm bài tập đều bị đưa đi, thay phiên nhau viết ở những phòng khác nhau.

Lần này thật sự là sơ suất rồi.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Không lâu sau, Trương Thụy Hưng vẻ mặt hưng phấn kỳ lạ tìm đến tôi.

"Mai Mai, đi theo anh một chuyến, có chuyện muốn hỏi em."

Anh ta đưa tôi vào một căn phòng dưới tầng hầm, mẹ tôi cũng ở đó.

Trên bàn trước mặt bày một bộ thiết bị dò tìm sóng điện thoại tất cả các loại.

Mẹ tôi dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm vào tôi.

Trương Thụy Hưng đi đến phía sau bà, nhẹ nhàng xoa bóp vai, trong mắt tràn đầy đắc ý: "Lý Mai Mai, bây giờ mày còn gì để nói nữa?"

Tôi cắn răng, cứng miệng nói: "Trương Thụy Hưng, anh tham lam cơ nghiệp của mẹ tôi, nên luôn tìm cách hãm hại tôi."

Mẹ tôi lạnh lùng bước đến trước mặt tôi, một cái tát giáng xuống, đánh cho tôi hoa mắt chóng mặt, tai ù đi.

Bà ném một chiếc điện thoại đến trước mặt tôi: "Đây là cái lấy được từ dưới nệm của mày. Mày giấu điện thoại làm gì?"

Thấy tôi không nói gì, bà ấy không nhịn được gầm lên với tôi:"Thân phận chủ nhân số điện thoại này tao đã điều tra rồi, là phụ huynh của bạn học Tử Toàn! Chuyện này mà cũng là do Thụy Hưng hãm hại mày à?"

Bà ấy tức giận đến mức mặt mày trắng bệch, tay run lên bần bật: "Tao coi trọng mày nên mới cho mày một con đường sống, vậy mà mày lại không có ý tốt, còn làm hư cả con gái bảo bối của tao."

Nói xong, bà ấy phẩy tay: "Lôi xuống, ném nó về lại làng, tìm một gã đàn ông quê mùa ghê tởm nhất mà bán đi. Hành hạ cho đến c.h.ế.t mới thôi."

Cứ như vậy, tôi bị đưa về làng, nhốt vào một căn phòng riêng biệt trong nhà kho.

Để đề phòng tôi giở trò, bọn họ còn dùng một sợi dây xích sắt để xích tôi lại.

Ba tôi và bà nội nghe nói chuyện, việc đầu tiên chính là cầm gậy đánh tôi một trận nhừ tử.

"Đồ vô lương tâm, đồ vong ân bội nghĩa! Mày lớn lên ở trong làng, cánh vừa cứng cáp một chút đã muốn hại chúng tao! Mày cứ đợi đấy, sau này mày sẽ có quả ngon để ăn!"

Tôi bị đánh đến toàn thân đầy thương tích, thoi thóp nằm trên đống rơm rạ. 

Trên người không chỗ nào là không đau, cổ họng cũng nóng rát như lửa đốt.

Lúc này, cửa kẽo kẹt mở ra, có người đi vào đưa cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoc-song-moi/chuong-9.html.]

Người đó nhẹ nhàng lay lay tôi, tôi cố gắng mở mắt ra nhìn, không ngờ lại là vợ trước của nhà họ Mã, Giang Thư Linh.

Dì ấy bây giờ có thể ra ngoài rồi sao?

Dì ấy đút cho tôi ăn vài miếng cháo.

Hóa ra, sau khi bị bán cho lão già độc thân kia, dì ấy lại gặp may trong họa.

Lão già độc thân tuy già xấu, nhưng sức khỏe không tốt, không có sức lực để đánh dì ấy.

Dì ấy nhớ kỹ câu nói "Thà sống nhục còn hơn c.h.ế.t vinh" của tôi, hạ thấp mình, chăm sóc lão ta chu đáo.

Lão già độc thân thấy dì ấy ngoan ngoãn nghe lời, cũng không còn khóa cửa nhốt dì ấy nữa.

Dì ấy cũng được phép đi lại trong phạm vi nhỏ ở trong làng, tiện thể làm thêm một số việc vặt cho dân làng.

Dì ấy vừa đút cho tôi ăn vừa thở dài rơi nước mắt: "Mai Mai, dì cứ tưởng cháu ra ngoài rồi thì sẽ có cách. Bây giờ xem ra, vẫn rơi vào kết cục này. Lũ người này thật không bằng cầm thú, ngay cả người của mình cũng không tha."

Dì ấy càng nói càng tuyệt vọng, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi vào bát.

Tôi khẽ mấp máy môi, ghé sát vào tai dì ấy dặn dò vài câu.

Dì ấy sững người, dường như mấy câu nói này rất nặng nề, cần phải tiêu hóa cho kỹ.

Một lát sau, tôi hỏi dì ấy: "Cháu tuyệt đối không cam chịu số phận, còn dì, dì có dám không?"

Dì ấy gật đầu, sự tuyệt vọng trong mắt dần dần chuyển thành vẻ kiên định rõ ràng.

Cuối cùng vào một đêm nọ, bên ngoài vang lên một trận hỗn loạn.

Tiếng bước chân hỗn loạn dường như ập đến từ khắp mọi hướng, hòa lẫn với tiếng bàn tán xôn xao, càng lúc càng ồn ào.

"Cớm! Cớm nửa đêm tập kích rồi!"

"Nhanh nhanh nhanh, mau đưa người ra chặn đường vào làng, những người còn lại nhanh chóng đưa đám đàn bà kia đi chỗ khác!"

"Lần này sao lại đến nhiều thế?"

"Không biết nữa, nghe nói còn có rất nhiều xe mang biển số ngoài tỉnh! Đừng hỏi nữa, nhanh lên, đằng trước vẫn đang liều mạng câu giờ đấy!"

Cửa mở ra, đám dân làng cầm dây thừng và bao tải chen chúc nhau vào.

Bên ngoài cửa xếp đầy xe bò.

"Lũ đàn bà c.h.ế.t tiệt kia, đừng có ngủ nữa, nhanh lên nhanh lên! Dám lề mề một chút thì coi chừng cái mạng nhỏ của chúng mày!"

Bọn chúng thạo việc đi vào lôi người, dùng dây thừng trói lại, trùm bao tải lên, rồi ném lên xe bò, cứ như đối xử với súc vật.

Loading...