Cuộc Sống "Khổ Lao" Của Mạnh Bà - 17. Phiên ngoại 1
Cập nhật lúc: 2024-08-02 16:00:11
Lượt xem: 52
1.
Diêm Tống nói rằng y muốn theo đuổi để “nối lại tình cảm” với ta.
Ta bảo sao cũng được.
Nhưng không biết hắn bị tên tiểu quỷ nào “thổi gió bên gối” mà lại gửi hoa cho ta.
Hôm nào cũng thế, không thiếu ngày nào.
“Hoa cúc? Sao chàng lại gửi thứ này cho ta?”
Diêm Tống thấy ta tức giận, không cần nhắc liền quỳ sụp trên mặt đất để tạ lỗi, dưới đầu gối chêm hai cái bát úp.
“Bà chủ quầy hoa nói chỉ có hoa cúc vàng thôi, ở nhân gian người ta chỉ đốt hoa cúc vàng, không đốt những loại hoa khác.”
Nghe cũng có lý nhỉ.
Mặt ta không đổi sắc, cầm cái thìa gõ vào lưng hắn: “Chàng quỳ cho vững, cấm làm vỡ bát.”
Đúng lúc này thì Diêm vương đến.
Ông ta khệnh khạng cái bụng bia đi vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng chuồn ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đẩy hé cửa và vẫy tay với ta :“Tiểu Mạnh, ra đây một chút.”
Diêm vương chà xát bàn tay, khuôn mặt nịnh hót hỏi ta: “Chuyện là thế này, ngày đó trở về ta suy nghĩ mãi, cuối cùng mới hiểu, thì ra Phong Đô đại đế thích ngươi sao?”
Ta gật đầu: “Ngài yên tâm, ta sẽ không để ảnh hưởng đến công việc.”
“Không không không, Tiểu Mạnh, bản vương rất yên tâm với năng lực của ngươi.” Diêm vương thở dài một hơi rồi hỏi: “Tiểu Mạnh Tư này, ngươi thấy Diêm Vương Phủ của chúng ta thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoc-song-kho-lao-cua-manh-ba/17-phien-ngoai-1.html.]
Ta nhìn sang căn nhà lá cũ kỹ dột nát mấy trăm năm bền vững theo thời tiết của mình.
“Cũng được mà.”
“Đâu có được.” Diêm vương vội vàng nôn nóng: “Diêm Vương Phủ chúng ta này không ổn chút nào, ngươi nhìn gạch lát nền đi, đã 1000 năm rồi chưa được tu sửa đấy.”
Ta trả lời: “Thế mà nó vẫn chưa nứt bể, xem ra chất lượng của gạch khá tốt nhỉ, ngài thuê đội thi công nào vậy?”
“Làm sao ta biết được, lúc đó bản vương ở trên nhân gian còn chưa chết mà, khi đó đã kịp xuống âm phủ đâu, à không, bản vương không có ý đó.” Diêm vương trừng mắt nhìn ta, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, sau đó mở cửa đi đến trước mặt Diêm Tống.
Cũng không lâu lắm, lão già bụng phệ kia chắc l.i.ế.m láp được gì, đã cười ha hả rồi bước ra ngoài.
Có lẽ là ông ta được cấp một khoản không nhỏ rồi.
“Tiểu Mạnh.” Diêm vương nghiêm túc khuyên răn ta.
“Nam nhân sinh ra là để được cưng chiều, sao ngươi cứ dăm bữa nửa tháng lại phạt ngài ấy quỳ vậy, khiến cho bản vương đau xót không thôi. Nếu lần sau còn để cho bản vương thấy cảnh này thì ta sẽ gọi phán quan tới, đây là bạo lực gia đình đấy, ngươi có biết hay không?”
“ Đã biết.” Ta gõ gõ cái thìa tiễn khách: “Ngài đi mạnh giỏi, ta xin lỗi hắn ngay.”
Diêm vương hài lòng rời đi.
Ta mang theo cái thìa vào cửa.
Diêm Tống vẫn quỳ như cũ, trên miệng nở cụ cười lấy lòng :“Tương Tương của ta không cần xin lỗi ta, vốn là ta sai trước.”
Ta quay vào trong sẵn lấy ra hai quả trứng gà: “Quỳ trên bát lỡ bể thì nguy hiểm lắm, đổi thành trứng đi, nếu chàng mà làm vỡ một quả thì quỳ thêm một tiếng nữa.”