Cuộc Đời Mới - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-10 16:30:55
Lượt xem: 4,861
Ánh trăng mờ nhạt, tôi nắm chặt khung cửa.
Ngước mắt lên, tôi thấy cửa phòng đối diện hé mở.
Ánh nhìn căm ghét của anh trai Sở Kỳ xuyên qua khe cửa, ghim chặt vào người tôi.
Tôi rón rén đóng cửa lại, sợ đến mức không dám đi vệ sinh.
Kết quả, tôi tè dầm.
Có trời biết tôi tuyệt vọng thế nào khi tỉnh dậy.
Mẹ nuôi vốn đã không thích tôi, vậy mà ngay ngày đầu tiên, tôi lại làm bẩn chiếc ga giường mềm mại, thơm tho. Bà chắc chắn chỉ muốn đuổi tôi ra khỏi nhà ngay lập tức.
Lúc 5 giờ sáng, tôi lén lút dậy, ôm ga giường đi vào nhà vệ sinh.
Tôi ngâm chiếc ga giường vào chiếc thùng lớn, rồi nhảy vào, dùng chân giẫm lên.
Giẫm được một lúc, phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Mày đang làm gì vậy?"
Tôi giật mình, cả người ngã về phía sau, m.ô.n.g đập xuống đất.
Thùng nước đổ nhào, làm tôi ướt sũng.
Mẹ nuôi đưa tay ra về phía tôi.
Tôi theo phản xạ ôm đầu, run rẩy nói: "Cha, đừng đánh con, đừng đánh con! Con hứa lần sau không tè dầm nữa."
Một lúc lâu sau, một bàn tay lạnh buốt kéo tôi dậy từ dưới đất: "Cái thùng đó dùng để giặt cây lau nhà."
Hả?
Nhưng nó còn sạch hơn cái thùng múc nước ở quê tôi.
"Bộ ga giường có thể cho vào máy giặt."
Một chiếc máy giặt hai ngăn hiệu Little Swan, tôi chẳng biết sử dụng.
Mẹ nuôi chỉ tay cho tôi từng chút một, rồi nói: "Sau này, quần áo trong nhà đều do mày giặt."
Việc này còn dễ hơn so với việc tôi phải ra sông giặt đồ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng tôi vẫn gây ra chuyện.
Tôi trộn lẫn đồ sáng màu và tối màu với nhau, làm chiếc váy trắng của mẹ nuôi bị nhuộm thành màu bẩn xỉn.
Bà rất giận dữ: "Mày có biết cái váy này bao nhiêu tiền không? Tao phải nhịn hai tháng mới mua được, vậy mà chỉ mới mặc có một lần!"
"Chuyện nhỏ thế này mà mày cũng làm không xong."
Cha nuôi bước ra hòa giải: "Tiểu Giác đâu phải cố ý, mua cái mới là được mà."
Mẹ nuôi càng tức giận hơn: "Nói thì dễ, cái váy này đắt lắm đấy!"
Nhưng cha nuôi không chỉ nói suông.
Tối hôm đó, ông mua về một chiếc váy y hệt.
Ông còn lén gọi tôi ra ngoài cửa, đưa cho tôi một viên kẹo to bằng nắm tay, được giấu trong góc hành lang.
"Đây là viên kẹo lớn nhất trong siêu thị, con ăn đi.”
"Dì của con suốt ngày mặt lạnh như vậy đấy, nhưng bà ấy chỉ là hổ giấy thôi, thật ra tốt bụng lắm, con đừng sợ."
Mẹ nuôi đâu có giống hổ giấy, bởi vì bà đã gầm lên như một con sư tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoc-doi-moi/chuong-2.html.]
"Viên kẹo này tám tệ một cái, tám tệ đủ mua hai cân thịt rồi! Sở An Bang, trong đầu anh rốt cuộc chứa gì thế hả!
"Và cái váy này nữa, tôi dùng nước tẩy 84 ngâm một chút là trắng lại ngay, tiền trong túi anh nóng lắm à?"
...
Lúc đó, cha mẹ nuôi thường xuyên cãi nhau vì những chuyện như thế.
Khi ấy tôi không hiểu, mãi đến khi lớn lên mới ngộ ra.
Cha nuôi là một họa sĩ, tính tình hiền lành, trong xương tủy là một kẻ lãng mạn.
Trong túi chỉ có hai mươi tệ, nhưng vẫn sẵn lòng dốc hết tiền để mua cho mẹ nuôi một bó hồng đẹp đẽ nhưng chẳng mấy thực tế.
Có hôm, khi cảm hứng chợt đến, ông lại phóng xe máy đi sáng tác.
Ông là một họa sĩ lãng tử đẹp trai, cũng có nhiều tri kỷ trong giới nghệ thuật.
Còn mọi gánh nặng vụn vặt của cuộc sống đều đè nặng trên vai mẹ nuôi.
Sự va chạm giữa hiện thực và lãng mạn.
Không thể nói ai đúng ai sai.
Cha nuôi không phải người đàn ông hoàn hảo, nhưng cũng chẳng phải kẻ xấu.
Chính vì thế, mẹ nuôi vừa yêu vừa ghét ông, suốt ngày bực dọc.
Kéo theo đó, bà đối với tôi cũng chẳng có lấy một nụ cười.
Viên kẹo to mà cha nuôi đưa, cuối cùng tôi đưa cho Sở Kỳ.
Cậu ta nhận lấy rồi ném thẳng xuống đất, nhìn tôi đầy căm ghét: "Tôi không cần kẹo của cô!"
Cha nuôi là người không chịu ngồi yên một chỗ.
Lần này vì tôi mà ông ở nhà hơn một tháng.
Sau khi lo liệu xong thủ tục nhập học của tôi, vào một buổi chiều u ám, ông để lại một bức thư, rồi lại cưỡi xe máy bắt đầu chuyến hành trình của mình.
Mẹ nuôi tức giận, xé nát bức thư, kéo mạnh tay tôi, lôi ra cửa rồi đẩy tôi ra ngoài:
"Cút, cút đi! Anh ta cút rồi thì mày cũng cút đi!
"Bảo tao chăm sóc mày sao, nằm mơ đi!"
...
Đêm tháng chín se lạnh.
Bóng đèn ở hành lang hỏng, tôi ôm chặt lấy cánh tay, ngồi thụp xuống bên cửa sổ, nhìn ánh trăng mờ nhạt bị mây đen che phủ.
Đó chính là thế giới của tôi.
Dù có trăng, cũng chỉ là chút ánh sáng nhạt nhoà, mơ hồ.
Không biết tôi ngồi đó bao lâu.
Gần như sắp ngủ gục, cánh cửa đột nhiên kêu "két" một tiếng rồi mở ra.
Mẹ nuôi đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng pha lẫn vẻ chán ghét: "Vào đi."
Trên bàn ăn là một bát mì trứng nóng hổi, bên trên là đôi đũa dành riêng cho tôi.
Mẹ nuôi đã vào phòng, đóng cửa cái "rầm".