Cuộc đời bị đánh tráo - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-12-07 14:19:54
Lượt xem: 2,379
Tôi cố gắng mỉm cười với ông ta một cách khó khăn: "Cảm ơn tiên sinh đã ưu ái, con cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng con phải xin ông thứ lỗi cho sự không biết điều của con, bởi vì con phát hiện ra, hình như con cũng không thích tiền đến vậy."
"Vậy con muốn bị bắt về Vương thôn, gả cho thằng con trai ngốc nghếch của chủ nhà máy phân bón à? Con nghĩ hôm nay cảnh sát có thể đưa con về đây thuận lợi là do ai ra lệnh đấy?"
Tôi cứng người, hồi lâu không nhúc nhích.
10.
Khoảnh khắc này, tôi đã hiểu ra tất cả.
Người có thể khiến Vương lão bản nhà máy phân bón cúi đầu khom lưng đối với ông ta là một nhân vật lớn, mà "nhân vật lớn" này đối với Cận tiên sinh, chỉ là một con cờ có thể tùy ý điều khiển.
Bạc Thiếu Dương không đuổi theo kịp, cũng chỉ có thể là do Cận tiên sinh.
Cận tiên sinh muốn tôi về Vương thôn xem thử, thì tôi nhất định sẽ về Vương thôn xem thử, không có bất kỳ yếu tố nào khác có thể can thiệp.
Ông ta muốn tôi xem đó là một thế giới khác biệt hoàn toàn như thế nào.
Ông ta muốn nói cho tôi biết, ông ta có thể cho tôi có tất cả, đồng thời cũng có thể trong nháy mắt cướp đi tất cả.
Cảm giác ngạt thở ập đến từ khắp mọi phía.
Nhưng tôi lại cảm thấy được giải thoát.
Tôi quay đầu nhìn ông ta một cái, không nói gì, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Đi đến sảnh tầng một, tôi cởi đôi giày đang mang trên chân, tiếp tục đi ra ngoài bằng chân trần.
Đó là đôi giày cũ của em gái đã chật.
Em gái nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng tôi luôn lẽo đẽo theo sau nhặt đồ của em ấy.
Hồi nhỏ, có lần Cận tiên sinh và Lâm phu nhân cãi nhau, bà ấy tức giận trốn xuống tầng hầm, đúng lúc tôi đang chơi trò gia đình với con búp bê cũ của bà ấy.
Tôi vô cùng xấu hổ, vứt con búp bê xuống như bị điện giật, cảm thấy mình như một tên trộm bị bắt quả tang.
Nhưng em gái không nói gì, chỉ quay người đi lên lầu, không lâu sau, bế xuống một đống thú nhồi bông, ném lên "giường" của tôi: "Cho chị hết, em không cần nữa."
Tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn, em ấy đã chạy mất.
Năm em gái 10 tuổi, tôi 12 tuổi, chiều cao của em ấy đã vượt qua tôi.
Vì vậy, tôi có quần áo và giày dép mà em ấy bỏ đi để mặc.
Quần áo và giày dép của em ấy thường chỉ mặc một hai lần, có cái còn chưa mặc lần nào, trông đều mới tinh. Đến bây giờ, đôi giày tôi đang đi vẫn là đôi em ấy đi hồi 12 tuổi, của Chanel, không thoải mái lắm, nhưng... đó là Chanel mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoc-doi-bi-danh-trao/chuong-10.html.]
Tôi đã mặc rồi, em gái sẽ không lấy lại nữa, đặc biệt là đôi giày này đã chật so với em ấy.
Nhưng dì Vương sẽ mang chúng đi bán thanh lý trên mạng, bán cho những người mua xui xẻo không biết chuyện.
Chanel cơ mà.
Cửa vừa mở ra, luồng không khí lạnh ùa vào mặt.
Đây là đầu xuân ở Ma đô (ám chỉ Thượng Hải), trời đang mưa lạnh, đôi chân mang tất cotton của tôi dẫm lên mặt đất ẩm ướt, lạnh buốt xương.
Tôi dường như không cảm nhận được, cứ thế bước từng bước, bước ra khỏi cổng lớn, đi trên con đường nhỏ trong khu biệt thự.
Cách đó không xa có một hồ nước nhân tạo đẹp mắt, trong hồ nuôi vài con thiên nga.
Thiên nga rất hung dữ, thường xuyên đuổi theo người để mổ, hoàn toàn không giống vẻ ngoài tao nhã, hiền hòa của chúng. Nhưng hôm nay, những con thiên nga đều đi trú mưa, dưới bầu trời âm u, mặt hồ chỉ còn lại một mảng ánh sáng trắng xóa, phản chiếu sắc trời, cũng phản chiếu hình ảnh ma quái của tôi.
Cận tiên sinh chắc chắn không muốn tôi chế.c ở đây, sẽ ảnh hưởng đến giá nhà.
Nhưng mà...
Họ đã có quá nhiều thứ rồi.
Nhà không may mắn thì chuyển đi thôi.
Đền bù một chút tiền thì cứ đền bù đi.
Không chế.c trong nhà, tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Bạn nói xem người ta sống một đời tại sao lại không hạnh phúc? Mẹ ruột tôi không hạnh phúc, chỉ sống bằng thù hận. Bà ấy nghèo, bà ấy không có nhà ngoại làm chỗ dựa, bà ấy chỉ có thể dùng cách thức hèn hạ này để trả thù.
Nhưng tại sao Lâm phu nhân cũng không hạnh phúc? Tại sao Cận tiên sinh cũng không hạnh phúc? Tại sao em gái cũng không hạnh phúc? Những thứ họ sở hữu chẳng lẽ vẫn chưa đủ nhiều sao?
Hóa ra con người dù có bao nhiêu cũng sẽ không bao giờ cảm thấy thỏa mãn.
So với Cận Tử Ngôn lớn lên ở vùng nông thôn, thực ra tôi cũng có không ít thứ.
Nhưng mười tám năm qua, tôi càng không hạnh phúc hơn.
Hình như tôi chẳng được gì, lại cướp đi tất cả của cậu ta.
Cha ruột của tôi, Dương Tiểu Quân, là một tên nghiện cờ bạc, vô sỉ, khốn nạn.
Mẹ ruột của tôi, Lý Hồng Hà, là một kẻ trộm con.
Anan
Gen di truyền như vậy không nên được truyền lại.
Truyền lại cũng chỉ sinh ra tội ác.