CÙNG EM THU HOẠCH LÚA MÌ - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-04 23:43:58
Lượt xem: 3,352
2
Tháng 8 là lúc cỏ dại trong ruộng mọc um tùm, mỗi sáng khi tỉnh dậy tôi đều lao ra đồng làm việc.
Khi tôi đang cặm cụi làm việc trên đồng, điện thoại trong túi cứ rung lên không ngừng.
Bà Phương trong làng hỏi tôi: "Con gái à, sao lại mang theo cái loa ra ruộng thế?"
Tôi chẳng biết làm sao, đành phải mở điện thoại ra xem.
Trần Hành Châu gửi cho tôi một bức ảnh tuyết: "Tiểu Thanh, nhìn tuyết ở Úc này, thật đẹp."
Tôi lau mồ hôi, tay còn dính đầy bùn đất.
Phải nói rằng yêu qua mạng đúng là phiền phức, trời nắng nóng thế này mà còn phải trả lời tin nhắn ngay lập tức.
Tôi nhìn bức ảnh cậu ấy gửi, trả lời: "Đẹp thật."
Vừa gửi xong, tin nhắn của Trần Hành Châu lại tới ngay.
"Cậu ăn cơm chưa?"
Tôi sờ bụng, vẫn chưa ăn trưa, lúc này thực sự bắt đầu cảm thấy đói.
"Chắc cậu bận quá nên quên ăn trưa rồi. Để tôi đặt đồ ăn cho cậu nhé?"
Tôi đã thấy lòng chao đảo, cả đời tôi chưa từng ăn đồ ăn nhanh.
Tôi quyết định nhận tấm lòng tốt của Trần Hành Châu.
Nhưng khi mở ứng dụng đặt đồ ăn, chỉ sau vài giây, tôi phải xấu hổ mà tắt ngay.
Tôi quên mất, ở làng tôi chẳng hề có dịch vụ giao đồ ăn.
Dù vậy, tôi vẫn không quên giữ lại chút thể diện cuối cùng cho mình.
"Tôi không thể tùy tiện nhận đồ từ người khác, cậu đừng đặt cho tôi."
Cậu ấy nhắn lại: "Tiểu Thanh, cậu thật tốt. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái không màng vật chất như cậu."
Tôi khóc thầm.
Yêu qua mạng ở làng thực sự quá khó khăn.
Ngay cả việc lừa nhận một bữa ăn cũng không được.
—--------
Nhà tôi nuôi rất nhiều gà, cứ đến 5 giờ sáng là chúng bắt đầu gáy.
Tôi bị tiếng gà làm không thể ngủ tiếp.
Vậy là tôi dậy lúc 5 giờ mỗi ngày, và đương nhiên cũng không quên báo cáo việc dậy sớm cho Trần Hành Châu.
Cậu ấy khen tôi có thói quen sinh hoạt điều độ, nói rằng ngày nay hiếm có người trẻ nào còn đi ngủ và thức dậy đúng giờ như tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-em-thu-hoach-lua-mi/chuong-2.html.]
Tôi vui vẻ gửi cho cậu ấy một tin nhắn thoại, kể rằng tôi luôn dậy vào giờ này, có thể ngắm bình minh tuyệt đẹp.
Không ngờ, con gà trống c//hế//t tiệt lại cất tiếng gáy đúng lúc.
Tiếng gáy vang lên rõ ràng trong đoạn tin nhắn thoại của tôi.
Z: "Tiểu Thanh, cậu đang xem chương trình về động vật à? Con gà trống kêu to ghê."
Tôi lặng thinh.
—------
Gần đây cậu ấy có vẻ lạ, thường xuyên thăm dò tôi.
Z: "Tiểu Thanh, nhà cậu ở miền Nam hay miền Bắc vậy?"
Z: "Tớ đang muốn về nước du lịch, cậu nghĩ nên đi đâu?"
Z: "Cậu cứ nói phong cảnh ở quê cậu đẹp, tớ cũng muốn đến xem thử."
Z: "Ý tớ không phải là tớ nhất định muốn đến nhà cậu đâu, nhưng nếu cậu muốn tớ đến, tớ cũng sẵn lòng."
Đọc xong tin nhắn, tôi cảm giác trời sắp sập xuống. Cậu ấy chỉ còn thiếu nói thẳng là muốn đến thăm nhà tôi.
Tôi hỏi cậu ấy đang ở đâu.
Cậu ấy bảo cậu ấy đang ở Budapest.
Tôi mở phần mềm dẫn đường lên xem lộ trình. Nếu cậu ấy muốn đến nhà tôi, phải ngồi máy bay suốt hơn mười tiếng, chuyển sang tàu cao tốc đến thành phố địa phương, rồi bắt xe buýt số 161 đến bến xe, từ đó ngồi xe máy đến làng tôi, và cuối cùng phải đi bộ vài cây số đường núi.
Tôi không dám tưởng tượng phản ứng của Trần Hành Châu khi biết địa chỉ nhà tôi.
Càng không dám tưởng tượng nếu cậu ấy thực sự đến, cảnh hai chúng tôi đối diện nhau trong ngôi làng nhỏ này sẽ ra sao.
Tôi bắt đầu hối hận, sao mình lại học đòi người ta yêu qua mạng, trong khi ngay cả sóng điện thoại ở làng còn không ổn định.
Khi tôi đang nghĩ, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Tôi cuống cuồng bấm nghe, và giọng nói dễ nghe từ đầu bên kia vang lên.
"Cậu sao không trả lời tin nhắn tớ vậy? Cậu không muốn tớ đến nhà cậu à?"
"Tiểu Thanh, tớ muốn đến nhà cậu chơi cơ mà!"
Giọng cậu ấy vừa khóc vừa kêu, tôi lần đầu nghe thấy ai khóc mà lại đầy khí lực như vậy.
"Đừng khóc!"
Bên kia im lặng ngay lập tức.
"Vậy... cậu đồng ý rồi à?"
"Tớ..."
Tôi im lặng, vội vàng cúp máy, sau đó xóa bạn bè trong một hơi.