Cún con xin đừng lo lắng - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-12-03 15:47:15
Lượt xem: 53
14
Thông gia nhà hào môn không phải nói bỏ là bỏ được.
Cho dù Từ Tĩnh thêm mắm dặm muối ở trước mặt ba mẹ Chu Dương, nói bên ngoài tôi bao nuôi người khác nhưng nhà họ Chu cũng không có ý định từ hôn.
Họ còn nói chỉ cần tôi đồng ý làm con dâu nhà họ Chu, bọn họ sẽ cho tôi sự tự do tuyệt đối.
Nói trắng ra thì họ chỉ thèm sản nghiệp nhà họ Trình phía sau tôi mà thôi.
Tôi quyết tâm muốn từ hôn, cho dù Chu Dương phản ứng kịch liệt cũng vô ích.
Trong sân trường người đến người đi, anh ta gắt gao kéo cánh tay tôi, vẻ mặt dữ tợn.
“Vì lần trước cãi nhau anh không dỗ em nên giờ em muốn từ hôn?”
“Sao em có thể làm vậy với anh? Anh không cho phép!”
Động tác Chu Dương thô lỗ kéo tôi lên xe.
Tôi đang định lấy điện thoại ra báo cảnh sát, Trì Nghịch đột nhiên đẩy đám người ra lao tới đ.ấ.m một cái vào mặt Chu Dương.
Chu Dương ôm mặt đau đớn buông tay.
Nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay tôi, đáy mắt Trì Nghịch trở nên lạnh lẽo, nhấc chân đá vào n.g.ự.c Chu Dương.
Anh đè anh ta dưới đất rồi đánh liên tục.
Khi bảo vệ chạy tới, mặt Chu Dương đã sưng như đầu heo ngã trên mặt đất, trong miệng tất cả đều là máu.
Tôi nắm cánh tay Trì Nghịch dùng sức lung lay.
Sau đó sự tức giận nơi đáy mắt anh mới dần dần tan đi.
Anh cầm tay tôi, không che giấu được sự đau lòng.
Nếu không phải bị ngăn cản, chắc anh sẽ đ.ấ.m Chu Dương thêm hai cái nữa.
Vừa vào cục cảnh sát không bao lâu, ba mẹ Chu Dương đã khóc lóc nhào về phía con trai.
Từ Tĩnh đi theo ba mẹ tôi, cô ta cắn môi, yên lặng đứng sau lưng Chu Dương.
Nhà họ Chu muốn lấy tội cố ý đả thương người đưa Trì Nghịch vào tù.
Nhưng ba tôi là người đầu tiên không hài lòng:
“Làm việc nghĩa làm sao có thể gọi là cố ý đả thương người được?”
Sau đó ông cười ha hả cầm tay Trì Nghịch.
“Tên nhóc, hôm nào tôi nhất định phải tặng cờ thưởng cho cậu mới được, cảm ơn cậu đã cứu con gái của tôi.”
Trì Nghịch mở miệng muốn giải thích nhưng sau khi bị tôi trừng mắt một cái thì ngoan ngoãn câm miệng.
Ba mẹ Chu Dương tức giận nhưng không làm gì được.
Nói đúng hơn, Chu Dương lôi kéo tôi trước mặt mọi người là bắt cóc, phạm pháp.
Người nhà họ Chu đành phải nghiến răng nghiến lợi nuốt vào trong bụng.
Họ vội vàng đưa con trai mình đến bệnh viện.
Từ Tĩnh do dự một chút sau đó cũng đi theo.
Mẹ tôi kéo tôi qua một bên, liếc mắt nhìn Trì Nghịch đang bị ba tôi tra hỏi, nhỏ giọng nói:
“Cậu ấy chính là người đêm đó bị con ép buộc à?”
Cho dù da mặt tôi dày nhưng cũng bị sặc rồi ho khan một tiếng.
Sau khi sống lại một lần nữa, điều đầu tiên tôi làm là quan sát Từ Tĩnh.
Thu Vũ Miên Miên
Tôi gửi đơn đặt hàng mua thuốc và video giám sát cô ta bỏ thuốc cho ba mẹ.
Sau đó tôi tự tường thuật lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cun-con-xin-dung-lo-lang/chuong-14.html.]
Tôi bị bỏ thuốc nên không nhịn được đã cướp đi sự trong sạch của một nam sinh viên đại học vô tội.
“Mẹ quên Trì Nghịch rồi sao? Không phải mẹ và ba đã giúp cậu ấy lên đại học à?”
Mẹ tôi lộ vẻ kinh ngạc.
“Quỹ của chúng ta chỉ tài trợ cho học sinh tiểu học và trung học cơ sở ở các khu vực nghèo, sinh viên đại học không nằm trong danh sách đó.”
Tôi gật đầu, hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Xem ra kiếp trước Trì Nghịch nói dối trong di chúc là để tôi an tâm nhận lấy di sản.
Được lắm! Anh quá giỏi.
Trên đường về tôi không nói một lời nào.
Trì Nghịch lấy thuốc mỡ từ trong hộp ra bôi cho tôi, nửa quỳ gối trước sô pha.
“Rất đau à?”
Kỳ thật vết đỏ trên cổ tay tôi đã gần biến mất.
Nhưng tôi không hề hé răng.
Thấy vậy Trì Nghịch có chút phiền não.
Thấy tôi vẫn không để ý tới anh, anh cảm thấy hơi uất ức.
Ánh mắt anh trầm xuống:
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?”
Tôi đưa tay nâng cằm anh lên.
Anh không hề kháng cự, ngược lại như sợ sức nặng của đầu đè lên ngón tay của tôi nên tự giác nâng cằm nhẹ nhàng đặt lên.
Anh khàn giọng nói:
“Tôi xuống tay với anh ta quá nặng. Xin lỗi.” Tôi sửng sốt một chút, lúc sau mới kịp phản ứng anh đang nói tới Chu Dương.
Anh tưởng rằng tôi đang oán trách vì anh đánh anh ta.
Tức c.h.ế.t đi được.
“Trì Nghịch, tôi nói lại lần cuối cùng, tôi thích cậu, chỉ thích một mình cậu! Cho dù cậu đánh c.h.ế.t Chu Dương tôi cũng không có ý kiến gì.”
“Nhưng Chu Dương c.h.ế.t thì cậu cũng phải đền mạng, cậu lại muốn tôi thủ tiết vì cậu à?”
Trì Nghịch nhíu mày: “Lại?”
Tôi ảo não nhéo má anh: “Tôi mặc kệ, dù sao mạng cậu là của tôi, không có sự cho phép của tôi thì cậu không được tự chà đạp mình!”
Ngũ quan khuôn mặt của Trì Nghịch cứng rắn, quai hàm không nhiều thịt cho lắm nên bị tôi nhéo đến mức biến dạng, xấu quá.
Anh không chống cự nữa, bất lực nhìn tôi, nói:
“Biết rồi.”
Nghe vậy tôi xoa nhẹ đầu anh:
“Ngoan quá, tối nay cậu có thưởng nha.” Nói xong tôi liếc xuống dưới một cái.
Tai anh lập tức đỏ bừng.
Anh nhấn mạnh:
“Tôi không có đam mê t.ì.n.h d.ụ.c nhiều như vậy, cũng không phải ngày ngày đều nghĩ tới chuyện đó.”
Nói xong anh cúi đầu rồi vào bếp nấu cơm.
Tạp dề được buộc chặt, phác họa thắt lưng xinh đẹp của anh.
Cửa phòng bếp không đóng, anh cầm nồi lúc thì tìm xì dầu lúc thì tìm dấm chua, đi tới đi lui trước mặt tôi.
… Người hay ngại ngùng này.