Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cún con xin đừng lo lắng - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-12-03 15:45:18
Lượt xem: 10

11

Trì Nghịch không trở về trường học.

Dựa theo địa chỉ bạn cùng phòng của anh cho, tôi đã tìm được chỗ ở của anh.Nhưng gõ vài tiếng cũng không có ai trả lời.

Cửa được khóa bằng mật mã.

Tôi tiện tay gõ sinh nhật của mình lại không ngờ mở được cửa.

... Trì Nghịch không ở nhà.

Nhà cửa trang hoàng sạch sẽ nhưng lạnh lẽo, chỉ có đen trắng xám, bài trí trong nhà lại càng đơn sơ.

Bên cạnh gối lộ ra một màu hồng nhạt quen thuộc.

Tôi lấy ra xem, quả nhiên là nhật ký của Trì Nghịch năm mười chín tuổi.

Xem trộm nhật ký hơi vô đạo đức thì phải.

Cho nên tôi vừa sám hối, vừa hăng hái bừng bừng mở ra.

Ừm.

Quyển này giống đến 99% so với quyển trong phòng tôi, nhưng điều khác biệt duy nhất đó chính là, kiếp trước trong thời gian học đại học tôi và Trì Nghịch không gặp nhau nhiều cho lắm, cho nên anh chỉ thỉnh thoảng viết vài câu không được tự nhiên:

[Lại gặp được đại tiểu thư, tim đập nhanh quá.]

[Mơ thấy cậu ấy, nghẹn đến mức sắp nổ tung rồi.]

Trong trang mới nhất của cuốn nhật ký này là hàng chữ viết đứt đoạn, run rẩy như gợn sóng.

Anh viết: [Cuối cùng tôi cũng thuộc về đại tiểu thư.]

Ngày đánh dấu là đêm ở quán bar.

… Tôi thấy hơi buồn cười.

Đúng là ngoài lạnh trong nóng y hệt mười năm sau.

Bên giường anh đặt một cái két sắt không hợp với căn phòng đơn sơ này. Tôi nhắm mắt lại cũng có thể mở được mật mã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cun-con-xin-dung-lo-lang/chuong-11.html.]

Sau khi thấy rõ đồ vật bên trong, nước mắt tôi lập tức trào ra.

Là di chúc.

Giấy trắng mực đen không thể quen thuộc hơn được nữa.

Ba mẹ đã mất, Trì Nghịch mới mười mấy tuổi đã phải kiếm tiền trả học phí, không biết phải cố gắng biết bao mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Có lẽ một trăm hai mươi vạn là toàn bộ tài sản của anh.

Cũng như kiếp trước, anh để lại tất cả cho tôi.

Tôi đưa tay lau nước mắt, mở bức thư anh để lại ra.

[Trình Tri Ý, tôi không có ý gì khác. Thời trung học tôi được bác trai bác gái chăm sóc, số tiền này coi như là báo đáp của tôi, tùy cậu xử lý, không cần suy nghĩ nhiều đâu.]

Là tối hôm qua.

Xem xong tôi giật mình.

Mấy ngày nay tôi rất may mắn, chỉ cần Trì Nghịch làm phẫu thuật xong là có thể khỏe mạnh bình an đến già cùng tôi.

Nhưng Trì Nghịch năm mười chín tuổi lại không biết! Vốn dĩ sợ hãi là bản năng của con người.

Anh sợ bị bệnh nan y như ông bà nội.

Anh không phải ông chủ Trì, người đã quen lăn lộn trong thương trường của mười năm sau.

Tôi nên kiên nhẫn hơn.

Có dỗ dành anh nhiều hơn nữa thì mất gì đâu? Anh đã đủ khó chịu rồi! Tôi hận mình không thể lập tức bay đến bên cạnh Trì Nghịch.

Tôi đang định khép két sắt lại thì ánh mắt bị hấp dẫn bởi tầng dưới cùng của ga trải giường màu trắng.

Thu Vũ Miên Miên

Tôi nhìn thêm một lúc thì phát hiện trên tấm ga giường là logo khách sạn.

Trì Nghịch mang tấm ga trải giường của khách sạn đêm đó về nhà? Quả thực không có mắt nhìn.

Tôi vội vàng khóa két lại.

Sắc mặt như bị lửa thiêu rời khỏi phòng.

… Tên biến thái trong ngoài bất nhất này.

Loading...