Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công chúa vong quốc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-23 09:58:28
Lượt xem: 134

5.

 

Trời đã về đêm, ta cuộn mình trong chăn, bụng dưới đau dữ dội.

 

Ta từ nhỏ thân thể hư nhược, lúc nguyệt sự đến  đều rất đau bụng, lúc trước còn có thái y vì ta mỗi ngày bắt mạch điều trị, mới có chút thoải mái một chút.

 

Thêm nữa lúc bị giam cầm, từng chén canh tránh thai đi xuống, sợ là tổn thương thân thể, đến nỗi nguyệt tín hỗn loạn.

 

Ta suy yếu sắp không chịu nổi, hai tay gắt gao che bụng dưới, thân thể không ngừng run rẩy. 

 

Ta há miệng muốn gọi người, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra được. 

 

Ý thức đau đớn của tôi mơ hồ, chỉ ra sức nói mê sảng.

 

“Mẫu hậu...... Tuế An đau......”

 

Trong bóng tối, Bùi Mục Viễn đứng trước giường, nhíu chặt mày.

 

Hắn vốn là tới hưng sư vấn tội, vừa bỏ lại chuyện trong tay, liền lập tức tới Ngọc Phù cung, không ngờ lại thấy bộ dáng của ta như vậy.

 

Hắn vội vàng cúi người xem xét, chỉ thấy mồ hôi lạnh của ta chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.

 

Hắn ôn nhu gọi tên ta, bàn tay to lau đi mồ hôi lạnh dày đặc trên trán ta.

 

"Tuế An, tỉnh lại..."

 

Ta giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vững vàng cầm tay hắn, hai tròng mắt ngấn lệ, thấy mà thương.

 

"Mẫu hậu, Tuế An an đau lắm..."

 

Bùi Mục Viễn ý thức được khác thường, vội vàng hướng ra ngoài hô to, tìm thái y đến bắt mạch kê đơn thuốc cho ta.

 

Hắn một mực ở Ngọc Phù cung đợi đến nửa đêm, thấy ta uống xong thang thuốc đi vào giấc ngủ, mới yên tâm một chút.

 

Chỉ là tay của ta vẫn lôi kéo hắn không chịu buông, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, sủng nịch nhìn ta đang ngủ. 

 

Trong lúc ngủ ta tựa hồ thập phần khó chịu, cau mày, trong miệng thì thào tự nói, ngủ cực kỳ không an ổn.

 

Thái giám thị tỳ nhắc nhở hắn nên hồi cung nghỉ ngơi, hắn lại khoát tay, ý bảo bọn họ đều lui ra, sau đó cùng nằm ở bên cạnh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-vong-quoc/chuong-5.html.]

 

Cho đến giờ Mão, cung nhân ở bên ngoài nói nên đi lên triều sớm, Bùi Mục Viễn mở mắt nhìn sắc mặt ta tốt hơn một chút, cả đêm đều nói lung tung, trước mắt cũng tốt hơn một chút.

 

Hắn nhẹ nhàng muốn rút tay ra, ta lại ôm chặt lấy không chịu.

 

"Đừng đi, đừng bỏ rơi Tuế An..."

 

Thanh âm nhu nhược không thôi, Bùi Mục vốn luôn nhìn xa trông rộng thấy ta như thế lại mềm lòng, nhẹ nhàng ôm ta vào trong ngực.

 

"Trẫm sẽ không đi, trẫm ngay ở lại cùng ngươi, trẫm vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ lại ngươi..."

 

Vì thế, quân vương luôn luôn cần cù, hôm nay lại vì một nữ nhân mà không lâm triều.

 

Không chỉ như thế, nữ nhân này hôm qua còn tát con gái Thừa tướng, Trần quý phi, Hoàng thượng không chỉ không trách phạt, còn sủng ái như thế, làm như thế khiến cho triều đình không ngừng chỉ trích.

 

Cẩn thận nghe ngóng, mới biết nữ tử này thân phận đúng là tiền triều công chúa, Khương Tự.

Thậm chí, nàng trước kia là ban cho Thẩm đại tướng quân làm thiếp...

 

Trong khoảng thời gian ngắn, trong cung ngoài cung đồn đãi không ngừng.

 

Bùi Mục Viễn ở Cần Chính Điện  hạ lệnh nếu như lại có người ở sau lưng nói nhảm, lập tức ban chết.

 

Kể từ đó, sự tình mặc dù đã đè xuống, nhưng thanh danh Bùi Mục Viễn cũng không tốt hơn so với trước kia. 

 

Ngại bá quan buộc tội, bị ép bởi lời đồn đãi nhảm nhí, Bùi Mục Viễn đưa ta về phủ tướng quân, việc này cũng coi như kết thúc.

 

Mấy ngày gần đây, tâm tình của ta khá tốt, vô sự liền ở trong viện luyện chữ, vẽ tranh.

 

Một ngày giữa trưa, gã sai vặt trong phủ vội vàng đến báo, Thẩm Hoài Nghĩa đánh thắng trận, ban sư hồi triều.

Truyện được đăng duy nhất trê. Monkey trên những kenh khác là giả mạo!

 

Long nhan cực kỳ vui mừng, người chưa tới ban thưởng phong phú cũng đã lục tục đưa đến phủ tướng quân.

 

Trong số đó có một chuỗi hạt được chạm khắc từ ngọc Thiên Sơn cực kỳ quý hiếm và sờ vào có cảm giác ấm áp. 

 

Màu tím nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng.

 

Đây là Bùi Mục Viễn cố ý phân phó thưởng cho ta, nói là ta tận tâm hầu hạ tướng quân có công, thêm nữa ở trong cung lại bị ủy khuất, xem như bồi thường cho ta.

 

Ta khép cái hộp lại, khóa nó vào trong ngăn kéo.

Loading...