Công Chúa Trùng Sinh, Nợ Máu Phải Trả - 8
Cập nhật lúc: 2025-02-04 08:08:51
Lượt xem: 328
14
Cũng trong đêm hôm ấy ta chạy về nơi bắt đầu mọi chuyện, nhẹ nhàng đẩy cửa Liễu gia, thấy Liễu Phúc Sinh đang ngồi giữa sân.
Thấy ta, hắn giả bộ bình thản quay sang Âm Đàm đang nằm bên cạnh, một tay bóp lấy cổ con bé.
M.á.u trong cơ thể ta dường như đông cứng lại.
Hắn cười khẩy chế nhạo, "Đừng lo, vẫn còn thở."
Ta chưa kịp nhìn kỹ hơn thì hắn đã bế Âm Đàm lên ôm vào lòng.
Hắn nói cùng một nụ cười tâng bốc: "Thanh Lan, nữ nhi của ta rất giống ta."
Ta run rẩy, không dám chọc giận hắn, nên chỉ im lặng gật đầu, hỏi: "Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?"
Liễu Phúc Sinh ra hiệu cho ta bước vào nhà, trước ánh mắt của ta, hắn nhấc tấm thảm trải giường lên.
Trong khoảnh khắc, những tờ ngân phiếu giấu dưới tấm thảm rơi xuống theo chuyển động của hắn.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Hắn quỳ xuống trước mặt ta, giọng nói có chút run rẩy.
"Thanh Lan, chúng ta làm lại được không!"
"Ta đã làm tất cả điều này vì nàng."
Hắn vội bật khóc, tố khổ về sự quản thúc của Liễu thị với hắn, nói rằng mình mai danh ẩn tính để một ngày nào đó sẽ xây dựng cuộc sống tốt hơn.
Tận lực vào vai một đức lang quân thâm tình và tận tụy.
Nhưng hắn không bao giờ nghĩ được rằng, vào cái ngày hắn bỏ đi, ta đã biết hắn mang theo hết số ngân phiếu đó.
Những gì ta chứng kiến ngày hôm nay, chỉ càng khiến ta cảm thấy chán ghét thói đạo đức giả của hắn nhiều hơn mà thôi.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Chàng có yêu ta không?"
Liễu Phúc Sinh không ngờ ta lại hỏi hắn chuyện này, sắc mặt hắn sáng bừng, không ngừng gật đầu lia lịa.
Thấy hắn sắp tới gần, ta liền rút con d.a.o găm giấu trong tay áo ra và đ.â.m hắn.
"Nếu yêu ta, thì ngươi hãy c.h.ế.t vì ta!"
Liễu Phúc Sinh sửng sốt, phản ứng chậm chạp, vết đ.â.m khiến m.á.u không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả cánh tay hắn.
Hắn ta tức giận, nhảy lùi về phía sau, "Đủ rồi! Hà cớ gì nàng lại bức ta đến nước này."
Ta từng bước tiến về phía hắn, "Ngươi không thể chạy thoát được nữa, thị vệ đã bao vây xung quanh."
Liễu Phúc Sinh ngừng di chuyển, hắn và ta nhìn nhau, giữa bầu không khí tĩnh lặng, một dòng chảy suy nghĩ trào dâng.
Người trước mắt ta đã không còn phong thái hào hùng của ngày xưa. Gương mặt hắn u ám, toát ra vẻ đáng sợ.
"Nàng không thể để ta đi được sao? Ta hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa."
"Ta là cha ruột của con gái nàng."
Ta đáp lại chóng vánh: "Cha ruột của con bé đã mất từ lâu rồi."
Liễu Phúc Sinh vẻ mặt túng quẫn, bế Âm Đàm lên rồi lao ra cửa bỏ chạy.
Khi ta chạy theo hắn thì đã thấy hắn đang ôm Âm Đàm đứng bên ao.
Nhìn dáng vẻ hắn vô cùng đ.i.ê.n c.u.ồ.n.g, hét vào mặt ta: "Thanh Lan, nếu nàng thật sự vô tình đến thế, thì từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ta sẽ mang theo con bé đi cùng!"
Vừa nói vừa làm động tác nhảy xuống.
Lúc này, lưng ta ướt đẫm mồ hôi, toàn thân lạnh buốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-trung-sinh-no-mau-phai-tra/8.html.]
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng trong kiếp trước lại lần nữa hiện lên trước mắt ta, khi Âm Đàm mới vài tháng tuổi đã bị Liễu gia chôn vùi dưới ao.
"Đừng mà!" Ta sợ hãi nhìn Âm Đàm đang bất tỉnh trong vòng tay hắn.
Liễu Phúc Sinh nở một nụ cười tàn nhẫn, "Nàng biết phải làm gì rồi đúng không?"
Ta không ngừng gật đầu, ném chiếc d.a.o găm đi, chậm rãi tiến về phía hắn.
"Chỉ cần ngươi thả con bé, ta hứa sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi."
Liễu Phúc Sinh có vẻ vui mừng, trong lúc hắn ta không để ý, ta đã lao tới phi thẳng vào người hắn.
Thời khắc Âm Đàm ngã xuống vũng bùn, ta cùng Liễu Phúc Sinh rơi thẳng xuống ao.
Hắn vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng bị ta ghì chặt, không thể nhúc nhích.
Đôi mắt hắn mở to như thể cơn đau đã đến cực điểm, cố mở miệng nhưng lại bị nước tràn vào.
Một lúc sau, hắn ngừng cử động.
Khóe mắt ta bỗng thấy lạnh buốt, chẳng biết là do nước dưới ao hay là nước mắt nữa.
Mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó khẽ thì thầm bên tai, "Nguyện một lòng với nàng đến bạc đầu cũng không chia ly."
15
Ta sai người lấp ao Liễu gia, chôn vùi quá khứ của ta và Âm Đàm mãi mãi.
Sau khi hồi cung, Âm Đàm đã nhiều lần hỏi về thân thế của mình.
"Mọi người đều có cha, vì sao con lại không có."
Ta không thể đếm được số lần mà mình phải trả lời câu hỏi này, chỉ cười và nói rằng, "Con là......"
Chưa kịp nói xong thì con bé đã ngắt lời ta bằng một cái bĩu môi.
"Con là Quan Âm giáng thế, trời sinh nương dưỡng." con bé nhìn ta bằng vẻ không hài lòng.
"Nương, con không còn là trẻ con nữa, con chính là con ruột của người."
"Đôi mắt của chúng ta giống hệt nhau, còn có cùng một vết bớt ở eo."
Con bé nhìn ta chăm chú, và ta chợt nhận ra Âm Đàm đã lớn, dung mạo thanh tú rạng ngời, không còn là đứa bé nằm trong tã lót ngày nào.
Ta không biết cách mở lời câu chuyện, cũng chẳng biết nên nói gì hơn, nên chọn im lặng.
Một lúc sau, Âm Đàm bắt đầu cười khúc khích, nhéo khóe miệng của ta kéo lên.
Ánh mắt con bé nhìn ta rất ngoan.
"Được rồi được rồi, con biết rồi, cha của con cũng là người, nương của con cũng là người, con chỉ có mình người sinh ra thôi."
Con bé giấu sự kỳ vọng trong ánh mắt và dỗ dành ta như dỗ một đứa trẻ.
--------------
Về sau, ta đã già, nằm trên giường, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Ta cho gọi Âm Đàm, nói con bé có còn điều gì muốn hỏi ta nữa không.
Nếu con bé muốn biết câu trả lời, ta sẽ không giấu nó nữa.
Ta đã không còn sức để bảo vệ con bé nữa rồi, chỉ có cách để nó đối diện với hiện thực, nó mới có đủ khả năng tự bảo vệ lấy mình.
Âm Đàm nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng:
"Nương, kiếp sau người vẫn làm nương của con nhé."
- Hoàn -