Công Chúa Trùng Sinh, Nợ Máu Phải Trả - 4
Cập nhật lúc: 2025-02-04 08:03:49
Lượt xem: 213
7
Chân Quý phi cau mày, ta liền lên tiếng trước: "Quý phi nương nương đồng tình với kẻ điêu dân vô lễ này sao? Thật là bất kính với hoàng gia."
Chân Quý phi mím môi, không biết phải nói gì, Liễu thị không nhịn được nữa.
"Nương nương, xin người làm chủ cho dân phụ, Công chúa Thanh Lan, xin hãy tha cho ta!"
"Xin người hãy tha cho cả nhà chúng ta, trả lại cháu gái cho ta, nó là huyết mạch của Liễu gia ta."
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Đôi mắt Chân Quý phi sáng lên, xung quanh lập tức im lặng.
"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Chân Quý phi giả vờ đứng lên, ra vẻ đồng cảm với hoàn cảnh của Liễu thị, khóe môi hơi nhếch lên lộ vẻ đắc ý khó giấu.
Kịch hay sắp tới sao?
Ta lại ngồi xuống, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, chờ đợi xem điều tiếp theo là gì.
Liễu thị lại bắt đầu khóc than, nằm yếu ớt trên mặt đất, thân thể run rẩy theo từng lời mụ nói.
Mọi người đều che mặt, nhìn sang phía ta rồi thì thầm to nhỏ.
"Công chúa Thanh Lan thật sự là có mối quan hệ với dân phụ kia........."
Liễu thị định mở miệng nhưng chợt dừng lại, nhìn ta với vẻ sợ hãi, lẳng lặng cúi đầu xuống.
"Công chúa thật sự là con dâu của dân phụ, đứa bé mà nàng đang giữ sau lưng chính là cháu ngoại của ta."
Xung quanh đều náo động, Chân Quý phi nhìn ta cùng một nụ cười khinh miệt đắc ý, "Ngươi chắc chắn chứ?"
Liễu thị cũng quay lại nhìn, vẻ kiên quyết:
"Dân nữ xin thề nếu có lời nào dối trá sẽ c.h.ế.t không toàn thây, ta đã chăm sóc cho cháu ngoại của ta từ ngày nó mới chào đời, ngay cả khi nó hóa thành tro ta cũng nhận ra. Dù khi đó nó còn đang quấn tã, nhưng với thân hình lúc này, làm sao ta có thể không nhận ra nó chính là cháu gái mà ta ngày đêm thương nhớ được cơ chứ."
Ta giật mình, tách trà trên tay rơi xuống đất, vỡ tan tành trong nháy mắt.
Liễu thị thấy vậy, liền kéo Liễu Nguyệt Nhi cùng quỳ xuống, lớn tiếng: "Công chúa xin hãy trả cháu gái lại cho ta!"
Liễu Nguyệt Nhi lập tức lạy mấy lạy, đầu đập liên tục xuống đất.
Ta cúi mặt ra hiệu cho ma ma đứng bên cạnh: "Liễu thị to gan! Ngay trong cung, ai cho phép ngươi nói điều xằng bậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-trung-sinh-no-mau-phai-tra/4.html.]
Chưa kịp làm gì thì ma ma đã bị chặn lại.
Chân Quý phi cau mày lạnh lùng, liếc nhìn sang hướng mẫu phi, lời nói sắc bén, "Anh phi, đây là nữ nhi ngoan mà ngươi dạy bảo sao, nếu hôm nay ta không xuất hiện ở đây, thì các người sẽ g.i.ế.t người diệt khẩu hai mẹ con Liễu gia tội nghiệp kia để che giấu chuyện này!"
Mẫu phi bị gọi đích danh liền mất bình tĩnh, không thể ngồi yên, ta nhanh chóng ngăn cản.
Đúng lúc đó, có tin báo, phụ hoàng của ta cuối cùng cũng đến.
Chân Quý phi là người đầu tiên ngạc nhiên, hai mắt trợn ngược, nói điều gì đó vào tai Hoàng thượng.
Hoàng thượng nhẹ nhàng gật đầu, Chân Quý phi cũng mỉm cười.
Liễu thị mỉm cười nhìn Chân Quý phi, rồi lại tiếp tục khóc than.
Quần thần xung quanh nhìn thấy thái độ của Hoàng thượng như vậy nên cũng không hề kiêng nể, những lời bàn tán trách móc ta vang tới vang lui.
"Ta e rằng hành động này của Công chúa thật không thỏa đáng, sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy, không quan tâm đến thể diện hoàng tộc."
"Công chúa chưa có hôn thư mà đã tư tình với nam tử, hành vi không đứng đắn, lại còn muốn hãm hại Liễu gia, những người có ơn với nàng. Đúng là tâm địa độc ác!"
"Bệ hạ, nếu không định tội công chúa, e rằng khó làm yên lòng dân chúng, giang sơn cũng chẳng còn vững được nữa!"
Lời này vừa nói ra, bá quan lần lượt quỳ xuống, khẩn cầu phụ hoàng xử tội ta, trả lại công lý cho Liễu gia, trả lại công lý cho bá tính."
Đột nhiên yến tiệc biến thành đình thẩm.
Ta hít một hơi thật sâu, quay lại nói với Liễu thị, từng từ từng chữ một: "Bà có biết hôm nay hành động của bà sẽ hại c.h.ế.t rất nhiều người không?"
Khóe miệng Liễu thị nhếch lên, mụ quay mặt đi, hét lớn với đám đông:
"Xin Công chúa hãy trả cháu gái lại cho ta!"
Ta không nói gì thêm, im lặng quay người đi, nhờ ma ma đỡ chiếc tã trong nôi ra.
Đúng lúc mọi người đang nín thở chờ đợi điều gì đó, thì một con mèo từ trong chiếc tã nhảy ra phi thẳng vào mặt Liễu thị.
Liễu thị kinh hãi, ngã nhào xuống đất, trong giây lát không nói nên lời.
Cung điện im lặng một cách c.h.ế.t c.h.ó.c.
Ta đặt tay lên ngực, chậm rãi nói: "Ta sẽ trả lại cháu gái cho bà."