Công chúa trở về - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-01-28 12:26:28
Lượt xem: 186

Lưu Diệu Tổ thừa hưởng vẻ ngoài của Lưu Bá Toàn, nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi thì hắn khá sớm biết chữ.

Ngay cả thầy giáo ở trường làng cũng nói gia đình Lưu gia có khả năng nhất sẽ xuất hiện trạng nguyên nghèo khó. Không ngờ, trong vùng núi hẻo lánh lại có thể bay ra một con phượng hoàng tài giỏi như vậy.

Vương thị nghe những lời khen ngợi này, ôm đứa con trai bốn mươi tuổi của mình, hôn đi hôn lại: "Cháu trai ta chính là người có số mệnh sinh con quý tử, là rồng phượng. Con điên đó, phượng hoàng đầu thai vào bụng nó, cũng nhờ phúc nhà chúng ta."

Vì vậy Lưu Diệu Tổ tự cho mình là người không tầm thường, với ta thì ra lệnh này nọ.

Đứa bé Lưu Diệu Tông trong nôi bỗng nhiên khóc ré lên. Lưu Diệu Tổ túm lấy n.g.ự.c ta: "Đến giờ cho đệ đệ b.ú rồi."

"Cút đi!" Ta quăng tay Lưu Diệu Tổ ra.

"Lệnh cho người nhốt hai con súc vật này vào trong phòng. Không được phép ra ngoài."

Đứa bé Lưu Diệu Tông trong nôi khóc đến mức điên cuồng, nhưng ta chỉ thấy thật ồn ào.

Thật ồn ào! Ta thật sự rất muốn… rất muốn bóp c.h.ế.t nó.

Cho đến khi vào cung, tâm trạng hỗn loạn của ta mới đột nhiên trở nên bình tĩnh.

Cung điện, vẫn là cung điện trong ký ức của ta.

Nhưng bên thái dương của phụ hoàng và mẫu hậu đã điểm bạc. Hoàng tổ mẫu đã mất cách đây ba năm. Khi mất, trong tay bà nắm chặt một chiếc trâm cài tóc của ta, vừa gọi tên ta, vừa oán hận mà qua đời.

Mẫu hậu không ngừng vuốt ve khuôn mặt gầy gò, tiều tụy của ta, đau lòng đến mức nước mắt không ngừng rơi xuống, không nói nên lời.

Phụ hoàng thì rưng rưng nước mắt nói: “Trở về là tốt rồi. Đa tạ hoàng tỷ ngươi không ngừng tìm kiếm ngươi. Năm ngươi mất tích, giặc giã hoành hành khắp nơi, nội ưu ngoại loạn không ngừng, phụ hoàng cũng bất lực. Những năm này đa tạ Diệp Tam vẫn luôn nhớ đến ngươi.”

Hoàng tỷ đã thay lại y phục công chúa, khôi phục thân phận Diệp Tam công chúa. Những năm này nàng vì tìm ta mà trì hoãn hôn sự của mình.

Thuở nhỏ ta nghịch ngợm ngã xuống hố bùn, người kéo ta lên luôn là hoàng tỷ. Lớn lên rồi, người kéo ta ra khỏi vũng lầy vẫn là tỷ ấy. Ta không biết nên bày tỏ lòng cảm kích như thế nào.

Hoàng tỷ nắm tay ta nói: “Muội cứ sống tốt. Dưới mắt hoàng tỷ, cứ làm một người muội muội vô ưu vô lo là tốt rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-tro-ve/chuong-8.html.]

Phụ hoàng cũng nói: “Giờ con đã trở rồi, cứ lại trở về làm Ngũ công chúa vô ưu vô lo thôi. Con hãy chăm sóc tốt thân thể, về chuyện mười hai năm nay, trẫm sẽ không cho phép người ta nhắc lại nữa.”

Ta bề ngoài đồng ý để họ yên tâm. Chỉ có ta tự biết, Ngọc Đường công chúa trước kia đã c.h.ế.t rồi. Hiện tại còn sống, chỉ là một ác quỷ bò ra từ thâm sơn.

Phụ hoàng ra lệnh nói ta mười hai năm nay là đi cầu phúc cho quốc gia. Ngài tổ chức yến tiệc mừng ta trở về. Trong yến tiệc có rất nhiều con cháu của các gia tộc danh giá.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Họ thấy ta sắc mặt tiều tụy, đều cho rằng ta vì cầu phúc cho quốc gia mà mệt mỏi. Ban đầu không khí rất hài hòa, ta cũng cố gắng trong buổi tiệc này, dần dần lắp ghép lại linh hồn tan vỡ.

Đột nhiên, Lưu Diệu Tổ bế Lưu Diệu Tông chạy đến trước mặt mọi người, trước mặt mọi người nói với ta: “Mẹ, đến giờ cho em trai b.ú rồi. Bà nội và cha không ở đây, mẹ đừng có lười biếng. Con sẽ thay họ giám sát mẹ. Hôm nay mẹ ăn mặc đẹp như vậy, là muốn quyến rũ đàn ông khác sao? Mẹ không ngoan, con sẽ nói với cha, để ông ấy lại đánh gãy chân mẹ.”

Giọng nói của nó the thé và non nớt, mọi người đều nghe rõ ràng.

Những người bên dưới bắt đầu bàn tán: “Đứa trẻ này là ai vậy? Chẳng lẽ những năm này Ngự Đường công chúa là đi lập gia đình sinh con? Vẻ ngoài và khí chất của đứa trẻ kia, thật sự không ra gì. Chẳng lẽ công chúa là đi trốn cùng với một người đàn ông lạ nào đó?’’

Những tiếng nói này tuy rất nhỏ, nhưng ta lại cảm thấy như tiếng quỷ khóc. Ta nhìn đứa bé trong nôi, khuôn mặt đó quá giống Lưu Bá Toàn. Ta thật muốn bóp c.h.ế.t nó. Ta thật sự muốn bóp c.h.ế.t hai đứa nhỏ này.

Ta dùng sức đẩy cái nôi Lưu Diệu Tông đang nằm ra, đau đớn mà bỏ chạy. Chạy đến sân, Lưu Diệu Tổ ở phía sau vẫn đuổi theo.

Tiếng khóc của Lưu Diệu Tông càng lúc càng lớn.

Sau đó bà v.ú đuổi theo, sau khi bế nôi đi rồi, tiếng khóc mới dần dần xa đi và lắng xuống. Nhưng Lưu Diệu Tổ vẫn đuổi theo ta, tiếng bước chân của nó càng lúc càng gần.

Giọng nói của nó vẫn cứ ồn ào: “Mẹ đừng tưởng rằng mẹ đã trở thành công chúa, là không cần cho em trai b.ú nữa. Mẹ, mẹ giấu cha con ở đâu rồi? Ngươi đừng quên ngươi đã có chồng rồi! Bà nội đã nói chồng là trời của ngươi! Nếu ngươi dám phản bội cha ta, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Lưu Diệu Tổ tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu lý lẽ của giàu sang phú quý, nó đang sợ địa vị cháu đích tôn của mình không vững chắc.

“Ngươi đừng hòng tìm cho ta cha dượng! Ta là cháu đích tôn! Ta ra lệnh cho ngươi không được tìm đàn ông khác! Kinh Lễ nói rằng phụ nữ ở nhà thì nghe lời cha, lấy chồng thì nghe lời chồng, c.h.ế.t rồi thì nghe lời con! Ngươi nghe thấy chưa? Cho dù cha không còn nữa, ta cũng là trời của ngươi! Ngươi nghe thấy chưa?”

“Đủ rồi!” Ta đột ngột quay người.

Lưu Diệu Tổ bị ta làm cho giật mình, chân trượt ngã từ trên cầu trong vườn xuống. Bây giờ là mùa đông, mặt nước đóng một lớp băng mỏng. Lưu Diệu Tổ rơi xuống làm vỡ mặt băng.

Khi nó chìm xuống, mặt đã bị đóng băng trắng bệch. Nó giãy giụa cầu cứu: “Mẹ cứu con, mẹ cứu con!”

Loading...