Công Chúa Thiên Thiên Tuế - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-11 05:20:17
Lượt xem: 618
[FULL] Công Chúa Thiên Thiên Tuế
Tác giả: Biệt Cảo Tiếu Liễu
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Trên chợ phiên, công chúa ôm lấy tay mẫu thân ta, tự xưng là nữ nhi bà để tránh bị truy sát.
Thế nhưng, chính vì vậy mà phụ mẫu ta c.h.ế.t thảm.
Đại bá và đại bá mẫu nhận nhận trăm lượng bạc của nàng ta, bắt ta giả danh nàng ta để đánh lạc hướng thích khách, còn nói:
"Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu chốn thôn dã, được c.h.ế.t thay công chúa chính là phúc phần cả đời của ngươi."
Nhưng bọn họ không thể ngờ rằng, ta chẳng những không chết, mà còn được nghênh đón về cung một cách vinh hiển.
Về sau, công chúa buộc tội ta mạo danh, ta từ tốn vuốt ve đoá trâm hoa trong tay, từ trên cao nhìn xuống nàng ta:
“Một nha đầu thôn dã từ đâu đến, cũng dám mạo danh bổn cung?"
1
Ngày thứ ba công chúa Ngụy Nhiễm ẩn thân trong thôn, đại bá g.i.ế.c con gà duy nhất trong nhà, bắt ta mang đến cho nàng ta.
Ta quỳ trước t.h.i t.h.ể của mẫu thân, nét mặt c.h.ế.t lặng.
Đại bá mất kiên nhẫn đẩy ta một cái, gằn giọng:
"Ngươi điếc rồi sao? Người bên trong là công chúa đó! Chỉ cần lấy lòng quý nhân, nửa đời sau của chúng ta không cần lo nghĩ nữa."
Ta chẳng hiểu gì về công chúa hay quý nhân.
Ta chỉ biết rằng ba ngày trước, khi phụ mẫu bán rau trên chợ, họ tình cờ gặp Ngụy Nhiễm đang ẩn náu trong đám đông hỗn loạn. Để tránh bị thích khách truy sát, nàng ta liền ôm chặt lấy tay mẫu thân, thân thiết gọi bà là là mẫu thân.
Mẫu thân ta không biết chuyện gì, chỉ thấy nàng ta trạc tuổi ta, tưởng nàng ta bị lưu manh quấy rối, liền không chút do dự giấu nàng ta ra sau lưng, còn vỗ tay để nàng ta bớt sợ: "Đừng sợ."
Trên đường về, họ bị thích khách phát hiện. Ngụy Nhiễm bảo rằng đó chỉ là đám lưu manh tầm thường. Phụ mẫu ta tin lời nàng ta, tiến lên phân bua, nhưng lại bị một kiếm đoạt mạng.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ngụy Nhiễm nhân cơ hội trốn vào thôn Lô Hoa này.
Đại thúc hàng xóm chứng kiến tất cả đã mang t.h.i t.h.ể phụ mẫu ta về. Ta chợt nhớ lại đêm trước, mẫu thân còn vuốt tóc ta, dịu dàng nói:
"A Cảnh lớn rồi, là đại cô nương rồi. Mai ta bán rau xong, sẽ mua cho con một chiếc trâm hoa."
Phụ thân ngồi bên cạnh cười bảo: "A Cảnh nhà ta cài gì cũng đẹp."
Vậy mà chỉ sau một đêm, họ còn đang yên đang lành lại trở nên bất động như thế này.
Ngực áo mẫu thân lộ ra một đoạn trâm hoa, cuối cùng ta không nhịn được nữa, gào khóc đến khàn cả giọng.
Suốt ba ngày giữ tang cho phụ mẫu, Ngụy Nhiễm không một lần ghé qua.
Nàng ta tự nhận mình là công chúa Đại Chu, từ nhỏ đã yếu ớt, lớn lên trong chùa. Hiện giờ tân đế đăng cơ, đón nàng ta về cung, không ngờ gặp phải thích khách, thất lạc với hộ vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-thien-thien-tue/chuong-1.html.]
Nàng ta chiếm lấy nhà phụ mẫu ta, từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt phân phó: "Chỉ cần các ngươi bảo vệ bổn công chúa cho tốt, chờ ta hồi cung, nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi."
Ta không hiểu nổi, phụ mẫu ta vì bảo vệ nàng ta mà mất mạng, chẳng lẽ còn không xứng đáng được nàng ta liếc mắt nhìn một lần?
Trong tiếng thúc giục của đại bá, ta bưng chén canh gà bước vào phòng.
Ngụy Nhiễm nghiêng người dựa vào ghế, liếc mắt nhìn chén canh gà, vẻ mặt đầy chán ghét.
"Sao con gà này lại gầy như vậy?"
Ta lạnh nhạt nhìn chén canh, không tỏ thái độ, bình tĩnh nói:
"Con gà này do mẫu thân ta nuôi suốt ba tháng, mỗi sáng đều ra vườn bắt sâu rau cho nó ăn. Mẫu thân ta nói, chờ nó béo lên, đẻ được trứng, sẽ làm canh trứng cho ta ăn..."
Ngụy Nhiễm giáng một cái tát mạnh vào mặt ta, giận dữ quát:
"Đừng nói mấy chuyện đó trước mặt bổn công chúa, có liên quan gì đến ta đâu!"
Má trái nóng rát, nhưng ta dường như không cảm nhận được gì. Ta chỉ ngẩng đầu nhìn nàng ta, ánh mắt trống rỗng: "Nhưng mẫu thân ta vì ngươi mà chết…"
Ngụy Nhiễm thoáng ngẩn ra, vẻ mặt thoáng chút khó hiểu. Một lúc sau, nàng ta dường như nhớ ra điều gì đó, khẽ cười.
Nàng ta thản nhiên chỉnh lại y phục, cười nhạt: "Đúng là nhờ có bà ta, bổn công chúa mới thoát được, nhưng bà ta c.h.ế.t cũng chẳng phải thiệt thòi. Bổn công chúa đã gọi họ mấy tiếng phụ thân mẫu thân, hai tên dân đen như họ sao mà gánh nổi?”
Sau đó, nàng ta lại vuốt tóc, hờ hững nói: “Cho dù không có thích khách, họ cũng sẽ bị xử tử mà thôi."
Ta sững sờ ngẩng đầu lên, đồng tử run rẩy.
Nữ tử trước mặt ta hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng trong ánh nhìn của ta, nàng ta còn đáng sợ và ghê tởm hơn cả những nữ yêu trong lời kể của mẫu thân, khiến người ta chỉ muốn lao đến xé nát nàng ta thành từng mảnh.
Nỗi đau đớn khiến toàn thân ta run rẩy. Tay siết chặt con d.a.o giấu trong tay áo, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Giết nàng ta…”
Đúng lúc này, đại bá mẫu hoảng hốt chạy vào, gấp đến độ vỗ đùi, nói: "Công chúa điện hạ, không xong rồi! Vừa nãy thần từ đầu thôn trở về, thấy có mấy nam nhân lạ mặc đồ đen, đang lục soát từng nhà tìm người đấy!”
2
Ngụy Nhiễm bật dậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nàng ta trấn tĩnh lại, hỏi: "Nhà các ngươi có chỗ nào để ẩn náu không? Người trong cung sẽ sớm đến đón ta!"
Đại bá mẫu lúng túng đáp: "Công chúa cũng thấy đấy, nhà chúng ta nghèo nàn, ngoài hai gian phòng, chỉ có chuồng gà bên ngoài là nơi có thể giấu người."
Ngụy Nhiễm kiêu hãnh như vậy, dĩ nhiên không chấp nhận trốn trong một cái chuồng gà.
Bên ngoài, tiếng ồn ào đã bắt đầu vang lên, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, căng thẳng.
Lúc này, đại bá từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt đầy nghiêm trọng:
"Thần có một cách, tìm một nữ tử có dáng người tương tự điện hạ, giả mạo làm công chúa để dụ thích khách rời đi, còn điện hạ sẽ nhân cơ hội để ẩn náu."
Ngụy Nhiễm sáng mắt lên, lập tức tán thưởng:
"Ý hay! Mau tìm một người thế thân cho ta. Việc này xong xuôi, bổn công chúa sẽ thưởng trăm lượng bạc!"
Nghe đến phần thưởng lớn, mắt đại bá lập tức sáng rực. Ông ta kéo mạnh tay ta, chỉ vào ta mà nói:
"Đây chẳng phải người phù hợp sao? A Cảnh nhà ta dáng người vừa khéo không khác gì công chúa, còn dung mạo, nhìn trong đêm lại có vài phần tương tự!"