Công Chúa Thanh Bình - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-03-17 15:27:09
Lượt xem: 1,291
Tể tướng lại tới tìm ta, nhưng lần này ngay cả cổng của phủ công chúa ông ta cũng không vào được.
Ta và Tiết Thừa tình đầu ý hợp, còn phải đầu bạc răng long với nhau nữa, sao ta có thể để tể tướng mang chàng đi được.
Chàng có thể trở thành vong phu của ta, nhưng tuyệt đối không thể thành chồng trước.
Lúc đi về phòng A Lương vẫn đang đứng ngoài cổng ngăn cản tể tướng, chỉ còn mình ta dạo bước giữa đêm.
Đi tới góc tối gần đó đột nhiên ta bị người che miệng kéo vào phía sau hòn non bộ.
Ta giật mình, trong lòng biết rõ mình đây là xui xẻo gặp phải chuyện gì.
Ai da, tướng quân của quân tuần phòng kinh thành là một người cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, bản thân thăng quan tiến chức cũng không quên giúp bạn bè thân thích tìm kiếm công ăn việc làm.
Dưới sự cố gắng của hắn, toàn bộ đám trai tráng nhà biểu thúc biểu cữu bà cô bà thím nhà hắn đều gia nhập phân bộ tuần phòng, ai nấy đều có một chức vị vẻ vang.
Quân tuần phòng cũng cực kỳ hiền lành, trước giờ chẳng hề làm khó ai, dọc đường nhìn thấy người leo tường bò viện, không những không răn đe ngăn cản mà lúc tâm trạng tốt còn có thể hỗ trợ đẩy m.ô.n.g cho người ta đỡ ngã.
Trên đời này có ai mà không có chuyện khó xử, có lúc khó khăn? Nếu kẻ trộm có chìa khóa thì còn cần leo tường cho mệt làm gì?
Đám ăn trộm cũng biết cái gì gọi là uống nước nhớ nguồn, là có ơn thì phải báo nên mỗi lần thành công sẽ chia một nửa tiền của cho quân tuần phòng, dân phong của Đại Chu chúng ta thật sự là quá mức thuần phác.
Quân tuần phòng tri kỉ là vậy, tất nhiên phải được khen ngợi khắp nơi, mỗi lần đi đường không thể tránh khỏi sẽ có dân chúng biết ơn ném mấy quả trứng gà bồi bổ sức khỏe cho bọn họ.
Trứng gà tuy hơi thối, nhưng lễ nhẹ tình nặng, trong lòng bọn họ cũng cảm động cực kỳ, cũng càng ra sức làm việc tận lực.
Không nói đâu xa, ngày cả phủ công chúa của ta cũng đến ngày "bị" chăm sóc.
"Không cần hét." Người kia ghé vào tai ta thấp giọng nói.
Đương nhiên ta sẽ không hét lên, rất là hiểu quy củ, mặc dù hắn đã thả lỏng tay ra nhưng ta vẫn nhắm mắt lại không nhìn mặt hắn.
"Tráng sĩ, ta biết quy củ, ta không hét lên cũng không nhìn ngươi, chỉ cần ngươi đừng làm ta bị thương thì chuyện gì cũng dễ nói."
Người kia nói: "Thanh Bình, nàng mở mắt ra nhìn ta đi."
"Ta không nhìn, nhìn một cái mạng liền không còn, ta hiểu mà, mấy thứ đồ quý giá nhất của ta đều ở trong nhà kho, chìa khóa ở dưới gối trong phòng ngủ, chỉ cần người đừng hại ta thì muốn lấy cái gì cũng được."
Hắn khẽ cười một cái, tiếng cười khàn khàn quyến rũ cực, hắn nói: "Nàng vẫn không thay đổi, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chết."
Ta ngẩn cả người, hắn vươn tay nhéo má ta, hắn nói: "Thanh Bình, ta là Tạ Từ."
Câu nói này đục phá dữ dội trong lòng ta, làm nổi sóng mặt hồ, gợn sóng không ngừng nghỉ.
Cổ họng ta đắng chát, nói không ra lời, cũng không dám mở mắt.
Tạ Từ, đây là người trong lòng ta nhớ thương sáu năm, gặp lại thế mà trong tình cảnh này.
"Nàng mở mắt nhìn ta."
Ta nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn.
"Nàng đang sợ cái gì?" Hắn hỏi: "Hay nàng sợ nhìn ta một cái lại động lòng thêm một lần?"
"Nói nhảm cái gì vậy, trai hiền kiểu gì mà ta chưa nhìn thấy, sao mà dễ động lòng thế được."
Ta cố gắng trấn định, mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hắn nhìn ta, đôi mắt dịu dàng như mặt hồ mùa thu: "Nhưng ta nhìn thấy nàng một vạn lần, cũng sẽ động tâm một vạn lần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-thanh-binh/chuong-4.html.]
Giọng nói trầm thấp, không còn vẻ ngây thơ năm đó nhưng lại thêm mấy trưởng thành quyến rũ, khiến người ta vừa nhìn đã thấy lòng đầy nhộn nhạo.
Tiếc là ở giữa ta và hắn cách nhau cả một lạch trời, là hai người mãi mãi không thể chạm vào nhau.
Ta đẩy hắn ra, thể hiện ra khí thế mà một vị công chúa nên có.
"Thỉnh nhị hoàng tử nói năng cẩn trọng, bây giờ ta đã là phu nhân của người khác, không còn là tiểu cô nương năm đó nữa, mấy câu nói đùa như thế này không phải muốn là có thể nói."
Hắn cười nhẹ: "Ta biết nàng sẽ nói như vậy mà."
"Biết liền không nên thất lễ."
Ta liếc xéo hắn, chợt hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt người lẻn vào đây là muốn làm gì?"
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn ta: "Muốn gặp nàng."
Lời này lại làm ta giật thót, tim đập loạn nhịp suýt chút nữa vỡ mất hàng rào phòng thủ.
Ta giả bộ nhìn về chỗ khác, không nhìn hắn nữa: "Ngày mai sứ đoàn Đại Tề của các ngươi sẽ tiến cung, ta cũng sẽ đi, nếu muốn ôn chuyện sẽ có rất nhiều cơ hội, không cần thiết bây giờ phải vội vàng..."
"Thanh Bình." Hắn cắt đứt lời ta, nhẹ nhàng nắm ống tay áo của ta: "Ngày mai vào cung thương lượng, ta xin phụ hoàng nàng cưới nàng được không?"
Ta giật mình, giống như quay trở lại sáu năm trước, hắn ngồi trên đỉnh tường thành, cúi người nói với ta: "Thanh Bình, đợi nàng cập kê, ta cưới nàng được không?"
Đương nhiên ta hiểu lúc đó hắn muốn gì, nhưng vẫn giả ngu hỏi hắn: "Lấy ta? Tại sao muốn lấy ta?"
Hắn nhìn ta cười: "Bời vì ta muốn ở bên cạnh Thanh Bình cả đời."
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Ta cũng muốn ở bên cạnh A Từ cả đời, rất muốn.
Rất muốn.
Tiếc là hắn chỉ là Nhị hoàng tử con vợ lẽ, không có chút quyền lực nào ở Tề Quốc. Mà ta là công chúa duy nhất của Đại Chu, muốn gả người cũng phải gả cho người có giá trị nhất đối với phụ hoàng.
"Ngươi muốn ở bên cạnh Thanh Bình? Là muốn vĩnh viễn ở lại Đại Chu làm con tin?"
Đến nay ta vẫn còn nhớ rõ đôi mắt sắc lẹm như ưng của phụ hoàng, mặc dù đang hỏi nhưng thanh đao trong tay người lại không cho Tạ Từ cơ hội trả lời.
"Ai thèm gả cho ngươi, đi về Tề Quốc của ngươi đi."
Lúc ấy ta đã nói như vậy, là vì hắn.
Hôm nay ta vẫn nói như vậy, lại là vì Đại Chu.
"Nàng lại đang lừa ta."
Giọng nói của hắn nhỏ dần, tràn ngập sự cô đơn mà ta không đành lòng nghe thêm lần nào nữa.
Tiếng huyên náo ở đằng trước bắt đầu ầm ĩ, có lẽ là A Lương phát hiện ta biến mất nên vội vàng gọi liên tục hết đợt này đến đợt khác, chỉ còn vài bước nữa là đến gần hòn non bộ.
"Ngươi mau đi đi." Ta vuốt lại mái tóc rối bời, bước chân đi ra ngoài.
"Thanh Bình."
Dưới ánh trăng sáng ngời, thân hình vốn oai hùng kiêu dũng kia lại trở nên quá mức gầy yếu.
"Đi về đi."
Ta không dám quay đầu lại nhìn, bước nhanh về phía đám người đang tìm mình.