Công Chúa Thanh Bình - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-03-17 15:26:16
Lượt xem: 1,457
Phụ hoàng của ta cũng là một người cực kỳ dịu dàng.
"Từ khi mẫu hậu của con qua đời, ta chẳng thể yêu được ai nữa."
Phụ hoàng đẩy hai vị mỹ nhân trong lòng ra, sửa sang lại đạo bào, vẫy tay gọi ta đi qua.
"Thanh Bình à, dù sao phò mã cũng là con trai trưởng của tể tướng, con bắt nạt hắn như thế sao được? Cái này không tốt đâu."
Ta giải thích rõ ràng: "Phụ hoàng ơi, sao ngay cả người cũng hiểu lầm nhi thần, nhi thần một lòng vì phò mã suy nghĩ, vô cùng sợ hãi chàng bị nửa phần tổn thương."
Ôi chao, phụ hoàng của ta với tể tướng là bạn rất thân, thân đến cỡ nào ư? Phụ hoàng tu tiên thì tể tướng thay người cai trị đất nước.
Tể tướng đại nhân mệt gần chết, có nhà cũng không rảnh về, cả đống tuổi mới sinh được một cậu con trai bảo bối là Tiết Thừa.
Nhìn qua là biết tương lai Tiết Thừa nhất định sẽ kế thừa gia nghiệp, vừa phải lo lắng các đại thần trong triều, vừa phải quản lý ngăn nắp cho hoàng cung, vất vả biết bao.
Phụ hoàng ta đã rất có lỗi với tể tướng rồi, chẳng lẽ còn bắt Tiết Thừa cũng phải chịu sự đau khổ này nữa ư? Tất nhiên là không được, nhưng nếu cứ thế nói rõ thì tể tướng chắc chắn sẽ không đồng ý.
Đại Chu có quy định phò mã không thể nhập sĩ, thế là phụ hoàng vỗ trán một cái liền quyết định ban hôn cho ta và Tiết Thừa.
Cứ như vậy cả đời này của Tiết Thừa đều được hoàng gia bao nuôi, không bao giờ cần phải làm việc cực nhọc nữa.
Phụ hoàng của ta ấy mà, lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác.
"Thanh Bình à." Phụ hoàng lại nói, "Con làm cái gì cũng nên khiêm tốn một chút. Ta nghe được người ta nói phủ công chúa đêm nào cũng có tiếng vỗ tay ầm ĩ không ngừng, ồn ào đến nỗi hàng xóm không ngủ nổi."
Ta trầm tư suy nghĩ một lát mới vỗ tay nói: "Con hiểu rồi, ý của phụ hoàng là để mấy nhà hàng xóm đều chuyển đi hết đúng không?"
"Hả?"
"Thanh Bình sẽ làm ngay."
Ta xoay người đi ra khỏi phòng luyện đan, niềm ngưỡng mộ trong lòng cứ như nước sông Hoàng Hà không ngừng dâng lên, phụ hoàng lo lắng thực sự quá chu đáo.
Chưa đi được vài bước chân thì gặp ngay tể tướng ở trước cửa, ta thi lễ qua loa một cái rồi cất tiếng nói: "Tể tướng đại nhân vẫn khỏe chứ."
Tể tướng bùm một cái quỳ ngay xuống đất, vừa quỳ vừa khóc lóc: "Công chúa, xin công chúa hãy buông tha cho Thừa Nhi với, Thừa Nhi không ngoan là do thần dạy dỗ chưa tốt, cầu xin người cho thần mang Thừa Nhi về nhà dạy bảo lại đi ạ!"
"Tể tướng đại nhân đang nói gì vậy!" Ta che miệng, giả bộ sợ hết hồn.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
"Tể tướng đại nhân, ta chưa bao giờ nói phò mã không tốt, ngài dạy dỗ quá tốt luôn, phò mã dùng nỗ lực của mình sưởi ấm tất cả các cô nương cô đơn trong phủ công chúa, vừa dịu dàng lại có lòng thương người như thế chính là nhân gian hiếm có, ta thích vô cùng, sao còn cần ngài mang về dạy dỗ làm gì."
Vừa nói xong thì nha hoàn A Lương của ta đã chạy tới bẩm báo: "Công chúa! Phò mã chạy trốn rồi!"
Ta hoảng sợ nói: "Chạy trốn?"
Tể tướng mừng rỡ nói: "Chạy trốn?"
A Lương gật đầu, lại nói thêm: "Nhưng đã tìm về rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-thanh-binh/chuong-2.html.]
Ta mừng rỡ nói: "Tìm về rồi?"
Tể tướng hoảng sợ nói: "Tìm về rồi?"
"Đi mau đi mau, về nhà thôi."
Ta xách làn váy bỏ chạy, tể tướng không cam lòng yếu thế, thở hồng hộc chạy theo ta.
Lúc ta về đến phủ công chúa thì phò mã đang bị thị vệ bắt giữ.
"Còn ra thể thống gì nữa!" Ta đẩy hai người đang giữ phò mã ra, đau lòng sờ soạng gương mặt đã bị đánh xanh tím của phò mã.
"Khanh Khanh của ta, sao bọn họ có thể xấu xa như vậy chứ!"
Quá xấu xa, tại sao có thể đánh phò mã như thế, cần phải phạt thật nặng, nhất định phải phạt nặng!
"Hai người các ngươi đánh phò mã, bản công chúa phạt đêm nay các ngươi phải cùng nhau làm ấm giường cho phò mã!"
Phò mã ngẩn ngơ, òa khóc nức nở.
Tể tướng mắng: "Cái thằng bất hiếu nhà ngươi, đã ngỗ nghịch công chúa lại còn có mặt mũi chạy trốn?"
Hắn cầm một dây xích sắt to bự ra: "Để ta trói thằng con bất hiếu này về dạy lại!"
Tể tướng đại nhân quá nóng nảy, như vậy sao được, phò mã của ta da mịn thịt mềm, sao có thể trói bằng xích sắt!
"Tể tướng đại nhân bớt giận!" Ta túm lấy xích sắt trong tay hắn, "Sao có thể để thứ tục vật như thế này làm bẩn phò mã được, ngài phải đối xử với phò mã dịu dàng một chút."
Ta gọi hai thị vệ đến, một người nắm tay trái phò mã, một người nắm tay phải phò mã.
Thấy chưa, làm vậy phò mã sẽ không đau nữa.
"Phò mã đi đến đâu cũng phải nắm, cho dù người chạy mất cũng phải mang hai cánh tay về cho ta!"
Ôi chao ta ấy à, ở chung với phò mã lâu rồi cả người cũng dịu dàng hẳn lên.
Ở trong quán rượu nào đó, trên bàn rượu nào đó, có hai người hóng chuyện không biết tên nào đó đang thì thầm nói chuyện với nhau.
Một người nói: "Nghe nói mấy hôm trước phò mã lại chạy trốn nhưng lại bị bắt về rồi, chẳng biết có bị đánh không ta."
Người còn lại nói: "Có bị đánh hay không thì không biết, nhưng dạo này mỗi lần phò mã ra khỏi phủ đều phải tay nắm tay với hai nam nhân, sánh đôi cùng đi."
Hai người cảm khái nói: "Không hiểu, không thể hiểu nổi!"
Trong lúc hai người bên đây xúc động cảm khái thì hai người bàn bên cạnh liên tục đưa mắt nhìn về phía này, hai người kia một kẻ mặc áo đen, một người mặc áo trắng, một kẻ oai hùng tuấn lãng, một người ôn nhuận như ngọc.
Nam nhân áo trắng uống một ngụm trà, hài hước nói: "Mới vài năm không gặp mà công chúa càng ngày càng biết gây chuyện."
Nam nhân áo đen xoay ly trà trên bàn mấy vòng mới nhẹ nhàng cười: "Không hổ là nàng."