Công chúa não yêu đương và cự long tham tiền - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-02-12 16:33:42
Lượt xem: 43

10

Hoàng tử không chờ được, lại chờ được Eugene trở lại.

Hắn với dáng vẻ vừa mới đi về thở hồng hộc, nhìn ta muốn nói lại thôi.

“Hôm nay, hôm nay không có người nào tới ư?”

“Người nào?” Ta nhìn hắn với vẻ mặt không hiểu gì cả.

“Không có việc gì.” Khi hắn nghẹn ngào nói ra mấy chữ này, nhìn có vẻ tức giận.

Ta cười thầm, chậm chạp nói: “Có tới một Hoàng tử, nhưng không phải là loại ta thích, ta để hắn đi rồi!”

“Hả?”

Eugene sáng mắt lên, ngay sau đó lại quay đầu đi, ra vẻ lơ đáng hỏi: “Vậy ngươi thích kiểu gì?”

Ta nhìn cạnh mặt đẹp trai của hắn, cười nói: “Ta thích đẹp trai.”

“Tốt nhất làn da phải hơi đen một chút.”

“Uhm, đôi mắt cũng phải đẹp, giống như ngọc lục bảo ấy.”

Mặt của Eugene càng ngày càng đỏ, sắp đỏ như m.á.u luôn rồi.

“Còn phải đối xử tốt với ta, phải ngoan ngoãn phục tùng với ta.”

“Ta nói đi về phía Đông thì không thể đi về phía Tây, ta nói đánh chó thì không thể đuổi gà.”

“Phải cho ta toàn bộ tiền hắn có, mỗi ngày phải nói yêu ta…”

Eugene càng nghe càng thấy không đúng, khuôn mặt đỏ ứng ngây ngốc nhìn ta:

“Yêu cầu cũng nhiều quá nhỉ!”

“Phụt…”

Ta thật sự không nhịn được mà phì cười.

Eugen thấy ta đang đùa hắn, mặt chuyển từ đỏ sang đen, thẹn quá hoá giận, biến thành hình rồng vỗ cánh bay đi.

Để lại một mình ta ở tại chỗ cười như điên.

Sao lại có một con rồng đáng yêu thế chứ!

11.

Tiếp theo một thời gian, không ngừng có các loại Hoàng tử với hình thù kỳ quái quý hiếm tới đây để khiêu chiến Eugene.

Có người lùn giống như củ khoai tây, có người béo đến nỗi cần phải có người khác nâng hắn lên, còn có người có khuôn mặt giống như cái đế giày.

Nói ngắn gọn là mấy người tới xấu đến ma chê quỷ hơn, xấu đến nỗi làm cho người ta buồn cười, xấu đến nỗi người thấy có cảm giác mở rộng tầm mắt.

Ta thật sự thấy lạ, không hiểu con rồng này có thể bắt đâu ra nhiều diễn viên quần chúng có thể mở mang tầm mắt của ta như thế.

Eugene ở bên cạnh vừa cười ta vừa nhìn ta đuổi đánh các loại Hoàng tử.

“Người này thì sao? Ta thấy người này cũng không thệ lắm.”

“Không phải là ngươi thích Hoàng tử sao? Sao lại đuổi hắn đi?”

“Không phải là Hoàng tử đã tới đây để giải cứu ngươi rồi à? Cùng hắn đi đi!”

Ta vừa vung kiếm một cách uy vũ, vừa nghe con rồng đáng c.h.ế.t này lải nhải.

Mẹ nó chứ, tức thật!

Thật là tức giận vì không thể dùng một kiếm c.h.é.m đứt đầu con rồng này.

Có câu cửa miệng, ngựa có mất móng, rồng có trượt chân, thường đi ở bờ sông sao có thể không ướt giày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-nao-yeu-duong-va-cu-long-tham-tien/chuong-4.html.]

Rốt cuộc cũng có một ngày Eugene tính toán sai rồi.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Hôm nay thời tiết trong xanh, vạn dặm không có mây, ta cùng với Eugene nằm phơi nắng ở trên đỉnh tháp, thuận tiện chờ đợt Hoàng tử tiếp theo đến đây.

“Ta là Agrius đến từ Shulangao, ta đến để giải cứu Công chúa Lydia.”

Một giọng nói vô cùng quyến rũ vang lên.

Ta quen tay rút kiếm ra đứng ở trên tháp đang định nói: “Người tới là ai, có dám đánh một trận không?”

Lời nói vừa ra đến cổ họng, ta sửng sốt.

Người trước mắt có một bộ tóc vàng óng giống như mật ong chảy xuôi dưới ánh mặt trời, lấp la lấp lánh.

Khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao lớn, trang phục hoa lệ, còn có bội kiếm lấp lánh sáng lên dưới ánh mặt trời.

Ta quay đầu lại, không tin tưởng được mà nhìn Eugene.

Người anh em, chuyện gì xảy ra thế, ngươi không làm theo kịch bản hay sao?

Eugene cũng choáng váng, há miệng nói: “Đây, đây không phải là ta…”

Hắn ngậm miệng lại, chờ ta chưa kịp phản ứng đã bay lên trời. 

Hắc long thật lớn mở ra đôi cánh màu đen che trời, bộ mặt dữ tợn lộ ra răng nanh hung tợn mà nói với Hoàng tử: “Phế vật, muốn Lydia phải bước qua xác ta đã!”

12.

Agrius quả thực là một Hoàng tử chân chính.

Trên bội kiếm của hắn được khảm các loại đá quý đẹp đẽ quý giá loá mắt, vừa rút ra đã chói mù mắt ta.

Ta trơ mắt nhìn biểu tình của Eugene từ phẫn nộ biến thành kinh ngạc cảm thán, thậm chí hứng thú bừng bừng mà nhìn thanh kiếm cia.

Mẹ nó, ta nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Con rồng khốn nạn vừa thấy tiền vàng đã sáng mắt

“Chịu c.h.ế.t đi! Con rồng độc ác!” Agrius rút kiếm đánh về phía Eugene.

Ta hơi lo lắng một chút.

Mấy ngày hôm nay ta chưa từng thấy sức chiến đấu của Eugene.

Trong mắt ta hắn vẫn luôn là một con rồng thích làm giàu, tham tiền, keo kiệt lại hơi hơi dịu dàng ôn nhu một chút.

Trong mắt Eugene hiện lên một vẻ khinh thường, giọng nói trong trong, phun lửa từ trong miệng khiến cho Agrius chạy lung tung để tránh bị cháy.

Kiếm pháp của Agrius có vẻ đã từng huấn luyện, rất chuyên nghiệp. Nhưng rốt cuộc hắn chỉ là một người thường, nếu cứ tiếp tục đánh nhau với Hắc Long thì chỉ có thể bị thua.

Eugene khinh thường xì một tiếng, trở về ngồi xổm bên cạnh ta, vẻ mặt giống như là tranh công vậy. 

“Thế nào? Ta lợi hại không?”

Hắn dựng thẳng cái đuôi lên vẻ đắc ý giống như một con cún con, ta bị hắn chọc cười.

“Ác Long! Ta sẽ không từ bỏ!”

Agrius nhìn Eugene nói lời tàn nhẫn, sau đó xoay người định chạy.

“Từ từ” Ta đứng lên: “Để lại kiếm!”

Eugene nhìn ta, đôi mắt dần dần sáng lên.

Agrius nhìn ta, ánh mắt rất phức tạp.

Có phẫn nộ, có khiếp sợ, có khó hiểu, lại có đau lòng.

Ta cảm thấy hơi xấu hổ một chút, quay mặt đi.

Nhìn ta làm gì, có phải là ta muốn đâu.

Loading...