Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công Chúa Mang Về Một Nam Bạch Liên Hoa - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-11-25 10:29:43
Lượt xem: 418

Hắn do dự hỏi: "Bùi tướng quân làm sao vậy?"

Ta nói: "Bị ta hưu rồi, đang phát điên đấy."

Trì Viễn Ninh: "A."

Ta sớm đã phát hiện ra, khi hắn không giả vờ là đóa bạch liên hoa ngây thơ vô tội thì sẽ ngơ ngác, giống như lúc nhỏ, không thích nói chuyện.

Ta đi đến đâu, hắn theo đến đó, yên lặng ở bên cạnh ta.

Ta càng nhìn càng yêu thích.

Bóng dáng Bùi Diệu hoàn toàn biến mất, Trì Viễn Ninh quay đầu lại, bất an nhìn ta, nhỏ giọng hỏi: "Nàng thật sự không giận ta sao?"

Ta vẫy tay, hắn lại gần.

"Ninh Nhi, lúc chàng giả vờ ngây thơ thật đáng yêu, ta yêu thích còn không hết, sao có thể giận chàng được?"

Trì Viễn Ninh: "..."

Haiz, thật ngốc, ta thà rằng hắn lại giả vờ bạch liên hoa cho ta xem.

Bộ dạng này của hắn, ta luôn có xúc động muốn ôm hắn vào lòng, khiến ta trông thật háo sắc.

Ta sờ sờ tóc hắn, hỏi: "Chàng có phải rất sợ ta không?"

Hắn lắc đầu, không chút do dự.

Ta ngẩng cằm lên nói: "Vậy chính là chàng thích ta?"

Hắn giả vờ bình tĩnh, mặt đỏ bừng, cứng nhắc lắc đầu: "Không có."

"Cũng đúng, thân phận chúng ta cách biệt trời vực, chắc hẳn chàng cũng không dám thích ta, dù sao ta cũng đã hòa ly rồi, trong phủ có thêm mấy nam nhân cũng được, sau này chàng không được tranh giành tình cảm, cũng không được giả vờ đáng thương ngây thơ nữa, nghe thấy chưa?"

Hắn hoảng hốt, theo bản năng nắm lấy cổ tay ta, lại lắc đầu nói: "Không được."

Ta vốn định trêu chọc hắn thêm vài câu, cuối cùng vẫn không nỡ, cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: "Vậy xem biểu hiện của chàng."

Biểu hiện của hắn ư? Hắn có thể có biểu hiện gì chứ.

Không thể giả vờ bạch liên hoa trước mặt ta, chỉ có thể im lặng đi theo ta.

Nghe ta đọc sách, cùng ta luyện chữ, cùng ta ngồi trong sân ngắm lá cây rơi xuống, sau đó chọn ra một chiếc lá đẹp nhất làm thành thẻ đánh dấu sách tặng ta.

Ba chữ đầu tiên hắn biết viết là tên của ta, Thẩm Bất Nhiễm.

Mẹ muốn ta thanh khiết không nhiễm bụi trần, chỉ tiếc là ta lăn lộn trong m.á.u tanh, đáng tiếc cho cái tên này.

Nhưng cũng không sao, sự đã rồi, ta chỉ có thể may mắn vì mình còn có thứ mình muốn, còn có thể nắm chặt trong tay.

Mấy tháng sau, chữ của Trì Viễn Ninh đã rất đẹp, hắn tìm ra tờ giấy có tên ta, viết đi viết lại trên mặt sau nhiều lần, cho đến khi vừa lòng mới đưa cho ta xem.

Ta gật đầu nói: "Được rồi, biết chàng thích ta rồi, không cần viết nhiều lần như vậy đâu."

Hắn cứng nhắc lấy tờ giấy về, tiếp tục viết.

Ta bật cười hỏi:  "Chàng thích ta là khi nào?"

Hắn vô tình chọc thủng tờ giấy, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Phát hiện ra việc nàng bảo vệ ta dường như là thật lòng muốn bảo vệ ta, không phải vì để chọc tức Bùi tướng quân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-mang-ve-mot-nam-bach-lien-hoa/chuong-10.html.]

Ta cười vui vẻ hơn: "Phản ứng của chàng cũng chậm quá rồi đấy?"

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Trì Viễn Ninh: "..."

"Chúng ta ra ngoài dạo phố có được không?" Ta cười tủm tỉm chọc chọc trán hắn.

Trì Viễn Ninh ngoan ngoãn nói: "Được."

Dạo được một nửa, chúng ta gặp hai người quen cũ.

Bùi Diệu và Du Nguyệt.

Cách ăn mặc của hai người này không thể so với trước kia, nghĩ lại cũng phải, Bùi Diệu phạm phải sai lầm lớn trong quân, tuy không bị xử lý theo quân pháp, nhưng lại bị phạt một khoản tiền lớn.

Hắn ta nào có bao nhiêu tiền tiết kiệm, chẳng phải là lấy tiền của gia đình sao, nghe nói hắn ta bị cha mẹ mắng cho một trận te tua.

Kéo theo vị Du Nguyệt cô nương này cũng bị mắng không ít.

Sau khi hòa ly với ta, con đường làm quan của hắn ta coi như xong, gia tộc bọn họ cũng bắt đầu suy tàn.

Nhà hắn ta còn có huynh đệ, vì muốn phân rõ ranh giới với hắn ta, cha hắn ngược lại rất quyết đoán, trực tiếp đuổi hắn ta ra khỏi gia phả, không nhận hắn ta là con trai.

Một đêm từ vị tướng quân cao cao tại thượng biến thành thường dân, còn bị đuổi ra khỏi nhà, chịu sự khinh miệt của người đời.

Hắn ta e là hối hận c.h.ế.t vì những việc mình đã làm.

Ta vốn đã cân nhắc đến việc g.i.ế.c hắn ta, nhưng so với cái chết, cuộc sống thế này đối với hắn ta hẳn là càng đau khổ hơn.

Hắn ta suy cho cùng cũng không thể ngủ ngoài đường, chỉ có thể đi khắp nơi vay tiền bạn bè, thuê một căn nhà nhỏ, cùng Du Nguyệt đang mang thai sống chung.

Chúng ta đến mua đồ, hắn ta đến bán đồ.

Nhìn thấy ta, Bùi Diệu sắc mặt khó coi hừ một tiếng.

Ninh Nhi, chàng ngửi thử xem, đây là mùi gì vậy?" Ta cố ý cao giọng nói.

Trì Viễn Ninh không hiểu gì hỏi: "Mùi gì?"

"Thật chua, thật hôi." Ta cười khẩy một tiếng.

"Tướng quân... thiếp có phải đã gây thêm phiền phức cho chàng không?"

"?" 

“Tốt”

Ánh mắt Du Nguyệt càng không che giấu được sự ghen tị.

Ta bảo ông chủ lấy ra hơn mười khối ngọc bội thượng hạng, kiên nhẫn thử từng cái cho Trì Viễn Ninh.

Thử xong, ta phẩy tay nói:  "Ninh Nhi sinh ra đã đẹp, đeo cái gì cũng đẹp, không giống có người, khoác long bào cũng chẳng giống Thái tử, chưởng quỹ, gói hết lại, đưa đến phủ ta đi."

Trì Viễn Ninh nhìn Bùi Diệu sắp tức đến ngất xỉu, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo ta.

Hắn nói: "Sắc mặt Bùi tướng quân không được tốt, có phải là bị bệnh rồi không, có cần giúp hắn gọi đại phu không?"

Bùi Diệu tức đến mức suýt ngất xỉu.

Ta bật cười, nắm tay Trì Viễn Ninh đi ra ngoài, ánh nắng bên ngoài ấm áp, ta ngẩng đầu nhìn, không nhịn được nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn hơn một chút.

Ánh nắng thật ấm áp, bầu trời thật đẹp.

Loading...