Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công chúa gả thay - C5

Cập nhật lúc: 2024-08-02 13:55:36
Lượt xem: 279

5

Lúc Bạch Trường Lâm tới tìm Tiêu Dực, Tiêu Dực đang vẽ chân dung Trường Nhạc. 

 

Bởi vì Bạch Trường Lâm bình thường ngoại trừ đến bắt mạch đều không đến cửa, cho nên lần này đột nhiên đến thăm, có vẻ có chút đặc biệt.

 

“Vương gia, thiếp đi xuống chuẩn bị trà bánh cho Bạch ngự y. "

 

Trường Nhạc thập phần có ánh mắt tìm cớ rời đi, để không gian lại cho bọn họ.

 

Bạch Trường Lâm nhìn bóng lưng Trường Nhạc rời đi, híp mắt nở nụ cười: 

 

"Thật không ngờ, chiến thần của chúng ta lại có một ngày cũng học đòi văn vẻ.”

 

Tiêu Dực rửa sạch cọ vẽ trong bát sứ, có chút không kiên nhẫn: 

 

"Có chuyện gì nói mau.”

 

Bạch Trường Lâm ngồi thẳng người, hắng giọng hỏi: "Vào xuân bệ hạ liền bị bệnh, Thổ Phiên bên kia lại bắt đầu ầm ĩ, triều đình mấy ngày nay ầm ĩ để cho Lý Duyên Phong đi lĩnh binh, việc này ngươi thấy thế nào?"

 

Tiêu Dực thờ ơ đáp: "Lý Duyên Phong mặc dù không có đại tài, nhưng thủ mấy tòa thành là thừa sức, bản vương cảm thấy rất tốt.”

 

Bạch Trường Lâm sốt ruột, thân thể hơi nghiêng về phía trước nói: 

 

"Vậy Lý Duyên Phong là người bên Nhị điện hạ, hắn đi biên cương, chẳng phải là muốn lấy được binh quyền sao.”

 

“Lợi ích cực nhỏ mà thôi, cho bọn họ thì có làm sao. “

Tiêu Dực vẫn không để ý.

 

“Ý của điện hạ là cho ngươi đi lĩnh binh, đến lúc đó mặc kệ trong triều có biến cố gì, có ngươi trấn thủ ở bên ngoài, chúng ta luôn an tâm một chút."

 

Tiêu Dực trầm mặc thật lâu, ngoài cửa sổ oanh đề uyển chuyển, mấy con bướm bay lượn trong bụi hoa. 

 

Ánh mặt trời từ kẽ lá chiếu xuống, mà Trường Nhạc đang đứng ở dưới tàng cây chỉ huy hạ nhân di chuyển chậu hoa.

 

Hạ nhân kia đầu óc có chút ngu ngốc, tuyệt không thể lý giải ý tứ của Trường Nhạc, tức giận đến Trường Nhạc mặt đỏ bừng. 

 

Tiêu Dực nhìn nhìn, đột nhiên nở nụ cười.

 

Bạch Trường Lâm bên cạnh không nhìn nổi hắn, ồn ào nói:

 

"Đủ rồi đủ rồi, đã nhìn ba năm rồi, ngươi còn chưa nhìn đủ, ngươi sắp nhìn phế rồi.”

 

“Điều này sao có thể nhìn đủ, nàng ấy đẹp như vậy, cho dù nhìn cả đời, cũng cảm thấy không đủ. "

 

Giọng nói Tiêu Dực dịu dàng, ánh mắt lưu luyến.

 

Bạch Trường Lâm cảm thấy mình sắp bị Tiêu Dực làm nôn ra, chiến thần mặt lạnh ngày xưa, hiện giờ mềm thành nhiễu chỉ nhu, cái này gọi là chuyện gì chứ.

 

Chờ sau khi Trường Nhạc thở phì phò ôm tay rời đi, Tiêu Dực lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hỏi: 

 

"Bệnh tình của bệ hạ thật sự nặng như vậy, cho nên điện hạ muốn tính toán như vậy?"

 

“Vậy mới đúng. "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-ga-thay/c5.html.]

 

Bạch Trường Lâm gật đầu, vỗ vỗ vai Tiêu Dực nói:

 

" Chúng ta cùng điện hạ lớn lên, lần này nhất định phải giúp hắn.”

 

Tiêu Dực không nói gì, di chuyển chiếc nhẫn ở ngón cái, ánh mắt dừng ở bức tranh chưa hoàn thành trên giá vẽ.

 

Nữ tử trong tranh, mặt mày ôn nhu, nụ cười nhợt nhạt, giống như tiên nữ trên trời.

 

Đêm hôm đó, Tiêu Dực nói ra chân tướng với Trường Nhạc. 

Truyện được đăng duy nhất trê. Monkey trên những kenh khác là giả mạo!

 

Hắn kỳ thật ngay từ đầu đã không có tàn phế, hết thảy cũng chỉ là kế tạm để giữ mình mà thôi.

 

Hoàng đế đa nghi, lại thèm khát quyền lực, Thái tử mấy năm nay như đi trên băng mỏng. 

 

Là thái tử đảng, Tiêu Dực không thể không lui xuống. 

 

Hiện tại Hoàng đế bệnh nặng, Trương quý phi khống chế hậu cung, bất cứ tin tức gì cũng không truyền ra được.

 

Nói một câu không dễ nghe, nếu là một ngày nào đó hoàng đế băng hà, Trương quý phi lại kín đáo không phát tang, nhị hoàng tử lại lặng lẽ động tác. 

 

Thái tử mấy năm nay chịu ủy khuất, nhượng bộ đều là một trò cười.

 

“Phu nhân, ta phải đi biên cương, thay điện hạ trông coi. "

 

Tiêu Dực nắm tay Trường Nhạc, có chút sợ nàng rút ra.

 

Trường Nhạc là vừa cao hứng, lại không nỡ. 

 

Cao hứng chính là Tiêu Dực không có tàn phế, không nỡ chính là nếu hắn đi biên cương, hai phu thê bọn họ sẽ tách ra.

 

Nhưng Trường Nhạc từ nhỏ đã là một người giỏi tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nàng tuyệt đối sẽ không vì tư tâm của mình mà đi giữ Tiêu Dực lại. 

 

Ngược lại, nàng nhận định Tiêu Dực là ngôi sao trên trời, một ngày nào đó phải trở lại trên trời, chiếu rọi núi sông vạn dặm. 

 

Hắn, là chiến thần a.

 

Cuối xuân, Tiêu vương phủ truyền ra tin tức tốt, nói là Tiêu vương gia chân được cứu. 

 

Một vị thần y tự mình châm cứu, khiến Tiêu Dực trong hai tháng ngắn ngủi đã đứng lên.

 

Dân chúng hoan hô nhảy nhót, chạy đi thông báo muốn đi cảm tạ vị thần y này, nhưng chính là không có bất luận tin tức gì của thần y này.

 

Trên triều đình, dưới sự cố gắng tranh thủ của phái Thái tử, Tiêu Dực lại khoác áo giáp, dẫn đại quân đi biên cương trấn áp Thổ Phiên.

 

Ngày đại quân xuất phát, Trường Nhạc đứng trên tường tiễn Tiêu Dực, nàng chỉ có một câu: 

 

"Chàng phải sống sót trở về.”

 

Tiêu Dực vuốt đầu cô cười nói: "Trước sinh nhật nàng ta nhất định sẽ về.”

 

Trường Nhạc đỏ mặt, sinh nhật mười tám tuổi, là ngày bọn họ ước định viên phòng lúc trước.

 

 

Loading...