Con trai tôi - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:12:36
Lượt xem: 1,037
Nghe vậy, Tư Bác rốt cục rụt rè mở miệng: “Hôm nay cha và dì xinh đẹp đang ăn cơm, cha nói muốn cưới dì xinh đẹp làm vợ. Nhưng cha sẽ đánh người đó. Cháu không muốn dì xinh đẹp bị đánh, liền nói với dì ấy không nên kết hôn với cha, cha liền tức giận tát cháu một cái. Sau đó về nhà, cha còn... còn...”
Nói tới đây, Tư Bác sợ hãi liếc mắt nhìn Ngô Chí một cái, không dám nói nữa.
Dáng vẻ này của Tư Bác làm cho cảnh sát ở đây đều hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Chỉ huy Trương chính là cảnh sát lần trước đưa tôi và Ngô Chí đi. Nhìn thấy dáng vẻ của Tư Bác thì vô cùng tức giận: “Lúc trước anh đánh cô Du tôi đã cảnh cáo anh, đánh người là phạm pháp. Tuy Tư Bác là con trai anh, nhưng anh đánh nó cũng không hợp pháp. Nếu anh không thể gánh vác trách nhiệm làm cha, vậy quyền nuôi dưỡng này, anh nên giao cho cô Du đi.”
Tôi nhanh chóng tỏ thái độ: “Đúng vậy, bây giờ tôi đã có công việc, đã có năng lực nuôi dưỡng Tư Bác, nếu anh không làm cha tốt được thì hãy dứt khoát giao Tư Bác cho tôi.”
Ngô Chí hết đường chối cãi, tức giận lại mắng Tư Bác: “Tao đây rõ ràng chỉ tát mày một cái, những vết thương kia trên người mày làm sao mà có, mày phải thành thật nói cho cảnh sát!”
Bộ dáng này của hắn đã dọa Tư Bác khóc: “Huhuhu, cha, xin lỗi cha, con không nên nói là bị cha đánh. Chú cảnh sát, vừa rồi con nói dối, vết thương trên người con không phải cha đánh, là... Là con tự ngã. Đúng, là con tự ngã, không liên quan đến cha.”
Nhưng lời này tất cả mọi người nghe ra được, rõ ràng là Tư Bác bị Ngô Chí uy h.i.ế.p mới sửa lời. Vì vậy, với sự giúp đỡ của cảnh sát, tôi đã kiện trực tiếp và yêu cầu lấy lại quyền nuôi dưỡng Tư Bác.
Tòa án vốn cân nhắc đến việc tôi không thể vừa nuôi con vừa làm việc, hơn nữa có mẹ chồng đảm bảo sẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc Tư Bác, cho nên mới bác bỏ thỉnh cầu của tôi. Nhưng vì thân thể đầy vết thương này của Tư Bác quá mức dọa người, sau đó ông bà chủ nhà cũng nguyện ý tạo điều kiện cho tôi, nói có thể để cho tôi mang theo con tới cửa làm việc. Cuối cùng tòa án cũng trao cho tôi quyền nuôi dưỡng Tư Bác.
Đúng vậy, hiện tại tôi làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có, nhiệm vụ chủ yếu bình thường chính là chăm sóc hai người già. Bởi vì bình thường tôi chịu khó làm việc, lại chăm sóc người già cẩn thận, hai người già sau khi biết tôi là mẹ đơn thân, cuộc sống khó khăn, lập tức cam đoan với tôi, có thể để cho tôi đưa con tới đây cùng đi làm.
Cứ như vậy, kiếp này chúng tôi cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của Ngô Chí.
Tôi đã quá xúc động vào cái ngày tôi đón Tư Bác về nhà.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Quá hoàn hảo, mẹ không để cho con giống như kiếp trước, không minh bạch liền...” Nói tới đây, tôi đã sớm khóc không thành tiếng.
Nhưng Tư Bác lại chủ động an ủi tôi: “Mẹ, con không trách mẹ. Từ khi con sinh ra đã luôn do mẹ chăm sóc con. Mẹ là mẹ ruột của con. Con nguyện ý dùng mạng của mình đổi mạng của mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-trai-toi/5.html.]
Tư Bác của tôi, vĩnh viễn là hiểu chuyện như vậy. Tôi rốt cuộc nhịn không được, ôm con vào trong ngực: “Con ngoan, sau này có mẹ ở đây, sẽ không bao giờ để con chịu khổ nữa.”
Đúng lúc đó, Tư Bác nháy mắt nghịch ngợm với tôi: “Thật ra, con lừa hai người. Cha chỉ đánh con một cái tát.”
“Vậy trên người con...”
Tư Bác cười giảo hoạt: “Đây đều là con cố ý tự làm ra, vì muốn trở lại bên cạnh mẹ.”
Nghe nói như thế, tôi vừa đau lòng vừa tức giận: “Đứa nhỏ này, sao có thể tự làm tổn thương mình như vậy? Con muốn mẹ đau lòng muốn c.h.ế.t sao?”
“Nhưng bây giờ, con đã trở lại bên cạnh mẹ. Sau này con sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Đúng. Bây giờ hai mẹ con chúng tôi cuối cùng cũng ở bên nhau. Tôi sẽ không bao giờ để cho Tư Bác phải chịu đựng thêm nữa. Chỉ là tôi không ngờ, người nhà họ Ngô lại vô sỉ như vậy, sau khi tòa án phán quyết, lại đi bắt Tư Bác về!
8
Chiều nay, sau khi làm xong việc, tôi liền đến nhà trẻ đón Tư Bác. Nhưng không ngờ, sau khi tôi đến nhà trẻ, cô giáo lại nói cho tôi biết, Tư Bác đã được cha và bà nội đón đi.
Biết được tin tức này trong nháy mắt tôi trở nên luống cuống. Tình cảm hiện tại của Tư Bác đối với cha và bà nội, nhất định không có khả năng nó sẽ chủ động đi theo bọn họ. Trừ phi... bọn họ là cưỡng ép mang Tư Bác đi.
Vì thế tôi vội vàng gọi điện thoại cho Ngô Chí. Nhưng điện thoại gọi tới, vẫn không có ai nghe. Sau đó tôi lại gọi điện thoại cho Ngô Chí, cũng không ai nghe máy. Xem ra, hai mẹ con này là hạ quyết tâm trốn tránh tôi.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đến nhà họ Ngô tìm bọn họ. Nhưng tôi ở ngoài cửa gõ cửa nửa ngày, cũng không có ai tới mở.
Nhìn thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng tôi hoảng hốt không chịu nổi. Dù sao Ngô Chí cũng từng có tiền án đánh con trai, lần trước Tư Bác lại nói với hắn như vậy. Lỡ như hắn lại hạ thủ với Tư Bác thì sao?