Con trai tôi - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:11:53
Lượt xem: 1,139
Lúc này tôi nhìn Tư Bác một cái, phát hiện con đang nháy mắt với tôi. Có vẻ như Tư Bác đã sẵn sàng.
Tối hôm qua tôi nhận được tin nhắn của Tư Bác, thằng bé nói rằng nó đã cam đoan với cha và bà nội, ở tòa án sẽ nói với thẩm phán không muốn cha mẹ ly hôn, cũng bởi vì vậy mà Ngô Chí mới dẫn thằng bé đến tòa án.
Nhưng khi thật sự đến tòa án, Tư Bác sẽ nói với thẩm phán Ngô Chí mỗi ngày ở nhà đều đánh tôi, để thẩm phán phán ly hôn.
Thật ra tối hôm qua nhìn thấy tin nhắn này, tôi có chút chua xót, bởi vì đời trước Tư Bác lúc c.h.ế.t mới mười hai tuổi.
Trẻ con cùng tuổi với Tư Bác, đều là bảo bối trong tay cha mẹ, trải qua cuộc sống vô tư vô lo, làm gì cần phải học những tâm tư nhỏ nhặt này chứ? Đáng thương cho Tư Bác của tôi, tuổi còn nhỏ, đã vì tôi mà suy nghĩ cặn kẽ, như đi trên băng mỏng. Thật sự là có lỗi với con.
Cho nên hôm nay, tôi chỉ có thể thắng, không thể bại!
Sau khi lên tòa án, bên tôi trực tiếp đệ trình báo cáo giám định thương tích và các loại chứng cứ bạo lực gia đình Ngô Chí.
Sự thật rõ ràng, Ngô Chí căn bản không thể biện bạch. Cho nên hắn chỉ có thể đánh bài tình cảm để cứu vãn cuộc hôn nhân này: “Bà xã, anh thật sự biết sai rồi. Ngày đó anh uống nhiều mới đánh em. Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh lần này, về sau anh cam đoan không bao giờ động thủ với em nữa. Em cho anh một cơ hội nữa đi. Cái nhà này cần em, con trai cũng cần em.”
Nói xong, hắn nháy mắt với Tư Bác, ý muốn Bác hỗ trợ nói vài cậu.
Nhưng Tư Bác sợ hãi nhìn hắn một cái, lại khóc lên ngay trước tòa: “Huhuhu, chú thẩm phán, chú vẫn nên phán cha mẹ cháu ly hôn ạ. Cha cháu mỗi ngày ở nhà đều đánh mẹ, còn nói muốn g.i.ế.c mẹ. Ngày hôm qua cha dạy cháu, nói muốn cháu cầu xin chú thẩm phán, đừng để cha mẹ ly hôn. Còn nói cha mẹ ly hôn, cháu sẽ không bao giờ được nhìn thấy mẹ nữa. Nhưng... Nhưng Tư Bác thà vĩnh viễn không nhìn thấy mẹ, cũng không muốn mẹ bị đánh. Huhuhu.”
Những lời nói trẻ con bộc lộ cảm xúc chân thật này khiến tất cả mọi người trong phiên toà để đỏ khoé mắt. Duy chỉ có Ngô Chí hổn hển nhéo mặt Tư Bác mắng: “Thằng nhóc này nói cái gì vậy? Dám đổ oan cho tao như vậy sao? Tao đây không cho mày ăn hay không cho mày mặc hả.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bị hắn túm lấy, Tư Bác khóc càng lớn tiếng hơn: “Huhuhu, cha, cha đánh con đi. Đánh con thì đừng được đánh mẹ nữa.”
Thẩm phán vội vàng ngăn lại: “Bị cáo, chú ý hành vi của anh, đây là tòa án!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-trai-toi/3.html.]
Cuối cùng bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa biểu lộ chân tình của Tư Bác đả động đến mọi người, tôi và Ngô Chí thuận lợi được phán ly hôn.
Nhưng đồng thời, không ngoài dự liệu của tôi, vì tôi không có công việc và nguồn thu nhập, cũng lo lắng cho Tư Bác tuổi còn nhỏ, không thể đi theo tôi bôn ba không có chỗ ở cố định, cuối cùng quyền nuôi dưỡng thuộc về nhà họ Ngô. Mọi người tự nhiên cảm thấy, Ngô Chí tốt xấu gì cũng là cha của Tư Bác, sẽ không làm gì nó.
Không sao, đời này tình mẹ con của tôi và Tư Bác càng thêm gắn bó. Không cần phải đợi lâu đâu, tôi sẽ đón Tư Bác!
5
Ra khỏi phòng xử án, Tư Bác nhào vào vòng tay tôi và nói với vẻ kích động: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng có thể rời khỏi cha.”
Nói xong, nó lại nhỏ giọng ghé vào tai tôi hỏi: “Mẹ, có phải mẹ cũng trở về hay không? Tư Bác cũng trở về. Mẹ đừng lo lắng cho con.”
Nghe thấy lời này tôi ngẩn ra, trong lòng hiểu rõ. Mặc dù trước đó tôi đã đoán là Tư Bác đã trở lại. Nhưng gần đây tôi vẫn không tìm được cơ hội ở một mình với con. Còn Tư Bác nhìn thấy tôi thay đổi, tâm linh tương thông với tôi.
Trong nháy mắt, trong lòng tôi dễ chịu, có thể có con trai như vậy, thật sự là may mắn của tôi. Vì thế tôi nhỏ giọng trấn an Tư Bác: “Đúng vậy, mẹ cũng đã trở lại. Lúc này đây, mẹ nhất định sẽ bảo vệ tốt cho con.”
Nhưng rất nhanh, Ngô Chí đã mạnh mẽ kéo Tư Bác đi: “Mẹ, mẹ cái gì, con khốn này đã ly hôn với cha mày rồi, sẽ không còn là mẹ mày nữa, sau này không được gặp cô ta.”
Mặc dù không muốn, nhưng tôi cũng bình tĩnh. Từ đó về sau, tôi bắt đầu thuê nhà, tìm việc làm. Tuy rằng hiện giờ tôi chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng tôi đã có tự do đáng quý. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng thật ra cái tên tiểu nhân Ngô Chí này, từ sau khi hắn lấy được quyền nuôi dưỡng Tư Bác, liền cách năm ba ngày lại gọi điện thoại cho tôi. Hoặc là nói Tư Bác bị bệnh, hoặc là nói Tư Bác nghịch ngợm, không chịu quản giáo, không biết bình thường tôi giáo dục như thế nào.
Nếu Tư Bác thực sự bốn tuổi, tôi sẽ rất lo lắng. Nhưng hiện tại Tư Bác đã mười hai tuổi, tôi tin tưởng con tạm thời có thể tự bảo vệ mình. Vì vậy, khi Ngô Chí gọi cho tôi một lần nữa và nói rằng Tư Bác không chịu ăn, tôi đã chửi ầm lên: “Lúc tôi chăm sóc Tư Bác, mọi thứ của nó đều tốt, sao anh vừa tiếp nhận liền rối rắm nhiều như vậy? Ngay cả đứa nhỏ cũng chăm được, anh làm cha như vậy sao? Thật sự là đồ bỏ đi. Anh chăm con trai được thì chăm, không được thì để tôi chăm!”