CON TRAI NUÔI CỦA CHỒNG TÔI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-28 17:34:36
Lượt xem: 1,543
Phùng Vũ Đình đang nằm trên giường, quay lưng về phía tôi nghịch điện thoại di động, tôi đang suy nghĩ xem nói thế nào, khi chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên có tin nhắn mới gửi tới di động Phùng Vũ Đình đang cầm trên tay:
“Phùng Huyên là con trai ruột của anh, đừng để nó chịu ủy khuất”.
Tôi run rẩy, cắn môi, hoài nghi bản thân có hoa mắt nhìn lầm không.
Avatar của người gửi tin nhắn tôi rất quen thuộc, là chị dâu của Phùng Vũ Đình.
Chẳng có lẽ?
Phùng Vũ Đình, người hàng ngày nằm bên gối với tôi, lại vô liêm sỉ đến mức có quan hệ bất chính với chị dâu mình?
Tôi trằn trọc cả đêm, trong đầu lặp đi lặp lại thái độ của Phùng Vũ Đình với Phùng Huyên.
Cực kỳ nuông chiều.
Trước khi Đóa Đóa được chẩn đoán mắc bệnh, anh ta cũng chưa từng chiều con như vậy.
Tôi lúc đó còn cho rằng vì Đóa Đóa là con gái, nhà họ Phùng trọng nam khinh nữ. Bây giờ xem ra đều là do tôi tự bao biện rồi.
Anh ta không yêu tôi, cũng không yêu con gái tôi.
Bảo sao, cầu hôn, kết hôn đều như miễn cưỡng.
Bảo sao, chuyện nhà chị dâu, dù chuyện to chuyện nhỏ, anh ta đều tự mình thăm hỏi kỹ càng.
Bảo sao, mỗi lần về quê, anh ta đều để tôi và Đóa Đóa ở lại, không cho chúng tôi theo cùng.
Bảo sao, lúc đãi tiệc nhận Phùng Huyên làm con nuôi ở quê, họ hàng thân thích đều dùng ánh mắt dị thường nhìn tôi.
Chuyện ở quê lan truyền rất nhanh. Việc mượn bụng sinh con này nhất định mọi người đều biết, chỉ có tôi là con ngốc.
Tôi nắm chặt ga giường, trong màn đêm yên tĩnh như có con mãnh thú đang há cái miệng đẫm mãu về phía tôi.
Phùng Vũ Đình, đây là người đàn ông tôi đã yêu bao nhiêu năm, đã đồng hành cùng tôi bao nhiêu năm, hóa ra tôi căn bản chưa bao giờ hiểu anh ta.
Ngày thứ 2, tôi lấy tóc Phùng Vũ Đình và Phùng Huyên đi xét nghiệm tương thích DNA.
Đến chiều, tôi đã nhận được kết quả.
Nhìn kết quả báo cáo, tôi run rẩy sững sờ, chỉ muốn ném tờ báo cáo kết quả này vào mặt Phùng Vũ Đình.
Nhưng lý trí bảo tôi, không được làm như vậy.
Anh ta lừa dối tôi có bài có bản như vậy, không thể chỉ li hôn là được.
Trời tối, tôi mang theo Đóa Đóa, 1 mình về nhà mẹ đẻ.
Con gái tôi 1 tay nuôi lớn, không ở cùng tôi có khóc có nháo không, tại sao tôi lại để nó ở nhà mẹ đẻ, Phùng Vũ Đình không thèm quan tâm 1 câu.
Anh ta chỉ hỏi 1 câu lấy lệ, rồi đi xem bài tập của Phùng Huyên.
Thật là 1 đôi cha con danh xứng với thực.
Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt không tỏ vẻ bất mãn gì, xuống bếp làm cơm, trước khi đi ngủ còn mang cho Phùng Vũ Đình 1 cốc sữa nóng.
Phùng Vũ Đình dần dần thiếp đi, trong bóng đêm tôi mở to mắt, đợi đến khi hô hấp anh ta yên ổn thở đều, thì biết rằng thuốc an thần tôi cho vào sữa đã phát huy tác dụng.
Đẩy anh ta vài cái không thấy có phản ứng gì, tôi nhẹ chân nhẹ tay lấy điện thoại của anh ta.
Không đăng nhập được, anh ta đã đổi mật khẩu.
Tôi ấn ngón tay anh ta để mở khóa vân tay, rồi trốn vào WC xem.
Nội dung trong điện thoại, so với tưởng tượng của tôi càng tàn khốc hơn.
Không thể ngờ được, Phùng Vũ Đình nhìn thì như người đàng hoàng, mà sau lưng lại làm những việc vô liêm sỉ như vậy!
Tôi khống chế bàn tay đang run rẩy, chụp lại những tin nhắn này làm bằng chứng.
Hóa ra, tất cả chỉ là 1 vở kịch lừa dối khổng lồ.
Trước khi kết hôn, Phùng Vũ Đình chỉ là 1 nhân viên công vụ quèn, còn tôi là nhân viên kinh doanh có số có má.
Anh ta muốn có 1 chân ổn định trên thành phố này, nên đã lựa chọn tôi trong số những nhân viên văn phòng lương cao dễ lừa.
Thời điểm đó, anh ta đã có con trai, mẹ nó là chị dâu trên danh nghĩa của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-trai-nuoi-cua-chong-toi/chuong-4.html.]
Bọn họ ở quê kết hôn chỉ làm mấy bàn rượu, vì vậy khi chúng tôi đi đăng ký kết hôn tôi không phát hiện ra vấn đề gì khác thường.
Để che mắt tôi, để làm lá chắn bảo vệ cho loại việc độc án vô lương tâm này, họ đã tìm đến 1 người anh họ hàng xa sống độc thân của Phùng Vũ Đình để mạo danh là anh trai anh ta, Phùng Huyên vì vậy được biến thành cháu trai ruột của Phùng Vũ Đình.
🥰Chỉ thích đi chơi - Gặp bạn khắp nơi
🥰 Truyện được đăng tải FULL ONLY trên page MonkeyD và FB PAGE: Chỉ thích đi chơi - 只能去玩. Các page đăng truyện khác đều chưa được sự cho phép của nhà mình.
Sau khi cùng tôi kết hôn, anh ta trong tối ngoài sáng, như cũ đưa tiền về cho nhà, đến khi Đóa Đóa bị bệnh, anh ta thuận theo đó nhận nuôi luôn Phùng Huyên, càng công khai lồ lộ giúp đỡ nhà anh ta.
Tôi vừa xem nhật ký trò chuyện, vừa căm hận cái gia đình vô liêm sỉ này.
Vốn dĩ chúng tôi có 1 nhóm trò chuyện Wechat tên là “Người 1 nhà”, mẹ chồng vì Đóa Đóa bị bệnh, đối với tôi thập phần bất mãn, vì vậy năm mới các dịp, tôi ở trong nhóm chat đều gửi tặng bà phong bao lì xì và lời chúc phúc, những mong làm dịu mối quan hệ.
Nhưng sau lưng tôi, bọn họ còn có 1 nhóm gọi là “Người 1 nhà tương thân tương ái”, nào là sinh hoạt phí của chị dâu, nào là mẹ chồng bảo Phùng Vũ Đình không được để tôi ngược đãi Phùng Huyên, Phùng Vũ Đình hàng ngày đều báo cáo tình hình của Phùng Huyên… Cơ bản mỗi ngày đều có tin tức, thật đúng như người 1 nhà tương thân tương ái vậy. Dĩ nhiên tôi và Đóa Đóa là người thừa rồi.
Sáng ngày hôm sau, Phùng Vũ Đình thức dậy nói ngủ thật ngon, tôi bày xong bữa xong, mỉm cười giục anh ta đi đánh răng rửa mặt.
Mấy hôm sau đó, tôi với Phùng Vũ Đình ngày càng hòa thuận, với Phùng Huyên cũng luôn chiều theo ý nó, khi nó giở trò bướng bỉnh tôi cũng không quở mắng.
1 tối, Phùng Vũ Đình ôm tôi vào lòng nói: “Vợ à, mấy ngày nay anh thấy em thật không giống như trước”.
“ Trong công ty, có 1 chị đồng nghiệp li hôn với chồng, phải mang theo con sống rất khổ sở”. Tôi điều chỉnh 1 tư thế thoải mái trong lòng Phùng Vũ Đình: “Chồng à, anh sẽ không không cần em nữa chứ?”
“Chỉ cần em đừng làm loạn, đối xử tốt với Phùng Huyên, anh khẳng định không bao giờ từ bỏ em”. Phùng Vũ Đình xoa tóc tôi, dùng giọng nói ân cần nói với tôi.
Tôi trong lòng cười lạnh, nhưng lời nói ra đầy dịu dàng ngoan ngoãn: “Vâng ạ. Sau này em nhất định sẽ coi Phùng Huyên như con ruột mà đối xử thật tốt”.
Ngày hôm sau, Phùng Vũ Đình dẫn Phùng Huyên đi trung tâm thương mại, khi về nhà lại phá lệ mua cho Đóa Đóa 1 chiếc váy công chúa.
Một chiếc váy ren hoa công chúa màu hồng phấn, trên cổ áo và viền tay còn đính những hạt trân châu.
Màu trầm, dáng quê. Nhìn là biết hàng sale, giá không quá 50 tệ (~180k)
Tôi trong lòng nhổ vào, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ vui mừng cảm động hết mực.
Đóa Đóa đã 3 tuổi rồi, mới được Phùng Vũ Đình lần đầu mua váy cho.
“Vợ à, trong lòng anh có em, có cả Đóa Đóa. Em đối xử với anh thế nào anh đều ghi nhớ hết”. Phùng Vũ Đình nói năng nghe thật xuôi tai.
Phùng Huyên bên cạnh như chỗ không người, đang chơi lego, đây là loại phức tạp, giá phải hơn 500 tệ (~1800k).
Trong lòng mỗi người đều có 1 cái cân, trong lòng Phùng Vũ Đình cũng có cái cân, chỉ là cái cân đó nghiêng về bên nào thôi.
Càng đáng nói hơn là, cái váy này, đối với Đóa Đóa thì bị chật rồi. Đóa Đóa mỗi ngày đều ở trước mặt anh ta, anh ta lại không biết kích cỡ của con.
Trong mắt Phùng Vũ Đình, căn bản không có Đóa Đóa của tôi.
Tôi mỉm cười cất cái váy vào tủ quần áo của Đóa Đóa: “Chồng à, hay là chúng ta đón mẹ lên ở vài ngày. Phùng Huyên mấy hôm nay la hét nhớ bà nội rồi”.
“Được chứ”. Phùng Vũ Đình dĩ nhiên không phản đối, tối đó lập tức gọi điện cho mẹ chồng tôi.
Hôm sau, Phùng Vũ Đình ra bến xe đón người, tôi ở nhà làm cơm.
“Này, bà có biết mật khẩu của ba tôi không?” Phùng Huyên nhăn mặt tới phòng bếp.
Tôi treo lên nụ cười dịu dàng: “Mật khẩu gì cơ?”
“Mật khẩu thẻ ngân hàng của ba.”Phùng Huyên giơ điện thoại lên: “Tôi muốn mua trang bị”.
Tôi im lặng nhìn mặt nó, có chút do dự.
Mặt mày nó và Phùng Vũ Đình có nét tương đồng, vừa linh hoạt vừa có thần sắc, nếu dạy dỗ tốt sẽ trở thành đứa trẻ không tồi.
Đã làm mẹ rồi, tôi thực ra không muốn đứa trẻ nào đi lầm đường lạc lối, cho dù tôi có không thích nó đến mức nào đi nữa.
Thấy tôi không nói gì, Phùng Huyên không nhẫn nại nổi, đá mạnh vào bắp chân tôi 1 cái: “Nói đi, bà cũng ngu rồi à, giống với con nhóc ngu kia rồi à”.
Tôi đau đến mức thở ra 1 hơi lạnh, cúi gập cả người xuống.
Cái câu “con nhóc ngu”, đã đ.â.m 1 nhát vào chút thiện ý cuối cùng của tôi, cùng với cái chân đau thấu này, cũng đã đá bay tất cả do dự của tôi.
Tôi nhịn đau giữ khuôn mặt tươi cười: “Mẹ biết mật khẩu nhưng không biết cách thao tác. Con biết không?”
Phùng Huyên không ngại phiền mà gật đầu, ngón tay thao tác linh hoạt trên giao diện trò chơi, quen tay tìm thấy phần phải nạp tiền, nhảy đến giao diện thanh toán.
Xem ra trước kia Phùng Vũ Đình đã nạp tiền cho nó rồi, thẻ ngân hàng và thông tin chủ thẻ đều lưu giữ mặc định, chỉ là phần mật mã để thanh toán cuối cùng thì không nói cho nó.
“Ba con rất thương con đó, mật mã là sinh nhật con”.Tôi dịu giọng nói chuyện với nó, trước mặt nó nhập vào 6 chữ số.
Phùng Huyên từ bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt sáng rỡ.