Con thú cưng tôi nuôi giờ lại thành cấp trên của ba tôi - C8
Cập nhật lúc: 2025-01-03 06:40:33
Lượt xem: 73
Tôi ôm quả trứng, không nghe thấy bố phàn nàn, chỉ cười khúc khích, còn xì ra cả bong bóng nước mũi.
Nhưng cười xong, tôi lại chột dạ, lưỡng lự đưa quả trứng trả lại bố.
"Bố mang anh ấy đi đi, càng xa con càng tốt, tốt nhất là để anh ấy quên con luôn."
Bố tôi ngừng phàn nàn, tò mò hỏi: "Sao vậy? Hai đứa không phải đã kết khế ước rồi sao? Bố tưởng hai đứa thật lòng yêu nhau chứ. Hay cậu ta bắt nạt con? Con cứ nói, bố sẽ đánh cậu ta!"
Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
"Người và yêu không thể ở bên nhau. Chúng con yêu nhau sẽ không có kết quả tốt đẹp. Con không thể hại anh ấy được.
"Hơn nữa, con sẽ già đi… rồi chết…"
Nói xong, tôi càng thêm buồn bã, cảm giác như sắp học theo nàng Tiểu Thanh mà đi chôn hoa đến nơi.
Nhưng hồi lâu vẫn không thấy bố trả lời, tôi ngẩng lên nhìn ông qua màn nước mắt.
Chỉ thấy ông khoanh tay, nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Con ít đọc tiểu thuyết thôi. Luật pháp cho phép người và yêu kết hôn đã nhiều năm rồi.
"Hơn nữa, tình hình hiện giờ là linh khí suy kiệt, yêu quái sống thêm được vài chục năm là giỏi lắm rồi. Ngay cả những đại yêu như bố và Bạch Trác cũng chỉ sống thêm được một, hai trăm năm.
"Với cả, hai đứa đã kết khế ước, từ giờ sẽ chia sẻ sinh mệnh, cùng sống cùng chết."
Tôi hít hít mũi, ngơ ngác. Thì ra là vậy sao?
Nhìn quả trứng trong tay, tôi lại cảm thấy ngọt ngào. Vậy thì tôi cứ nuôi tiếp, có phải sẽ có được người yêu không nhỉ?
---
17
Được bố xác nhận, tôi lại bắt đầu cuộc sống nuôi "em bé". Mỗi ngày đều tưới nước, phơi nắng cho Bạch Trác, còn kể chuyện cho anh nghe.
Tôi còn mua rất nhiều bộ đồ đáng yêu cho anh qua mạng. Đương nhiên, tôi có để lại hóa đơn, chờ anh tỉnh dậy sẽ cho anh xem.
Bố tôi nhìn không nổi nữa, cảm thấy tôi quá mức uỷ mị, ở nhà hai ngày rồi quay lại làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-thu-cung-toi-nuoi-gio-lai-thanh-cap-tren-cua-ba-toi/c8.html.]
Tôi dùng hết tiền tiết kiệm của mình để mua cho Hồ Lệ một mảnh đất đẹp, cách vài ngày lại mang đồ ăn thức uống cô ấy thích đến thăm.
Tôi thật sự rất tự trách. Nếu tôi cẩn thận hơn một chút, có lẽ cô ấy đã không gặp chuyện.
Hồ Lệ không có cha mẹ, cũng không thích giao lưu. Có lẽ tôi là người duy nhất còn nhớ đến cô ấy…
Nếu có kiếp sau, hy vọng cô ấy sẽ sống thật hạnh phúc.
18
Cả mùa đông trôi qua, quả trứng đá vẫn không có động tĩnh gì.
Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu bố có đang an ủi tôi hay không.
Bố tôi nhìn không nổi cảnh tôi u sầu ủ rũ nên đã đóng gói tôi mang đến trại chăm sóc yêu quái con, để tôi chăm sóc mấy bé yêu quái nhỏ.
Ngày tháng ở trại bận rộn tối mặt, cũng khiến tôi tạm thời dời đi sự chú ý.
Vào một buổi sáng mùa xuân tràn ngập ánh nắng, như thường lệ, tôi chạm vào quả trứng đá rồi đi làm.
Chỉ là khi trở về, dường như có linh cảm gì đó, tôi không nhịn được mà chạy thật nhanh về nhà.
Tay run rẩy mở cửa, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị một yêu quái nào đó ôm chặt vào lòng.
"Niệm Niệm, chào mừng em về nhà.
"Hôm nay anh nấu món em thích nhất."
(Kết thúc chính văn)
---
Phiên ngoại 1: Hai người chúng ta
Sau khi Bạch Trác hồi phục, bố tôi đi đâu cũng khí thế ngút trời.
Bởi vì Bạch Trác đã nghỉ việc ở Yêu Quản Cục, nói muốn về làm nội trợ toàn thời gian.