Con Ruột Con Ghẻ - 6
Cập nhật lúc: 2025-01-06 02:07:09
Lượt xem: 208
Giang Khởi thản nhiên đi đến bên cạnh tôi, huých nhẹ vào vai tôi. Tôi quay đầu lại, thấy cậu ta đang chống má: "Bạch Niệm Niệm trường Nhất Trung? Hân hạnh, hân hạnh."
Cậu ta chắp hai tay, làm ra vẻ ra trò lắm. Tôi nổi hứng nghịch ngợm, học theo cậu ta chắp tay lại: "Giang Khởi trường Nhị Trung? Hân hạnh, hân hạnh."
Giang Khởi phì cười, chắc là cậu ta cũng thấy hành động lúc này của chúng tôi trẻ con quá. Tôi bỗng thấy ngại ngùng, theo bản năng muốn nghe thử suy nghĩ của cậu ta.
Không nằm ngoài dự đoán, lại thất bại.
Đúng lúc tôi đang ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ không biết phải làm sao thì giọng nói của Hứa Miên vang lên sau lưng: "Bạch Niệm Niệm? Sao cậu lại ở đây?"
Tôi cứng đờ quay đầu lại, thấy Hứa Miên với mái tóc wolf cut và cô gái ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
"À, ừm, trùng hợp ghê ha ha..."
Những lời còn lại tôi thật sự không thể bịa ra được nữa. Ngày kỷ niệm thành lập trường Nhị Trung này, tôi và Hứa Miên đã vô tình vạch trần bí mật của nhau.
Hình tượng học sinh ngoan mà tôi dày công xây dựng tan vỡ, chuyện Hứa Miên yêu đương cũng bị tôi phát hiện. Thôi xong rồi, tôi cảm thấy bây giờ mình giống hệt mấy nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết m.á.u chó vậy.
Trời muốn diệt tôi đây mà! Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng nói thêm gì thì nhận ra Hứa Miên không hề nhìn tôi.
Ánh mắt chị ta lạnh lùng, đầy địch ý, nhìn chằm chằm vào Giang Khởi đang đứng sau lưng tôi với dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Hả? Tôi không dám tin mà liếc nhìn Giang Khởi, dùng ánh mắt hỏi cậu ta có phải có thù oán gì với Hứa Miên không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-ruot-con-ghe/6.html.]
Giang Khởi nhìn tôi với vẻ mặt vô tội, rồi lại nhìn Hứa Miên bằng ánh mắt thờ ơ.
Hai người giằng co hồi lâu, Hứa Miên đột nhiên kéo lấy tay tôi, cô ấy nói với Giang Khởi: "Em gái tôi là học sinh ngoan, cậu không được phép làm hư nó."
Nhìn vẻ mặt của Hứa Miên, tôi cảm thấy mình đã hiểu ra vấn đề. Có lẽ chị ta tưởng tôi đến tham gia lễ kỷ niệm trường Nhị Trung là do Giang Khởi dẫn đến.
Giang Khởi khó hiểu nhìn tôi, rồi chỉ vào tôi: "Học sinh ngoan? Cậu chắc chứ? Tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy…-"
Thấy sắp bị lộ tẩy, tôi hất tay Hứa Miên đang kéo tay mình ra, lao đến bịt miệng Giang Khởi. Giang Khởi vùng vẫy một hồi lâu, tôi ghé sát vào tai cậu ta: "Đừng nói nữa, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm."
Giang Khởi gật đầu, tôi mới chịu buông ra. Hứa Miên nhìn hành động của tôi, lông mày hơi nhíu lại. chị ta đưa tay về phía tôi: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Tôi đang định lên tiếng thì Giang Khởi bỗng nhiên nói rất nhỏ: "Không được đi, nếu không tôi sẽ cho cậu ấy biết hôm nay cậu đến đây bằng cách nào."
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta. Được lắm, không ngờ có ngày tôi cũng bị người khác uy hiếp!
Quan trọng là tôi không thể không nuốt cục tức này.
"Được." Tôi nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Hứa Miên, tôi phẩy tay bảo chị ta về trước: "Cậu về trước đi, tôi còn đồ để quên ở trường, tôi phải qua đó lấy."