Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-05-07 20:41:52
Lượt xem: 810

Tôi thở dài, chìm vào thước phim của quá khứ.

Nhìn ngọn đèn kéo quân, tôi nhìn thấy được bản thân mình trong đó.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Kiếp trước, tôi là một đứa ăn mày vô gia cư, đi lạc vào một tòa nhà cổ giữa âm dương hai giới, không biết người đang sống bên trong chính là nhị công tử đại gia Thổ tộc Đỗ Trạch Thần, càng không biết anh chính là sản phẩm được kết hợp giữa người và quỷ, người đời gọi đó là “Quỷ Tử”.

Đỗ Trạch Thần tài hoa xuất chúng, mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng lại rất nổi danh, tuy không được liệt vào tông tộc, nhưng chuyện lớn nhỏ đều do anh xử lý, cho nên dần dà gia tộc nhà họ Đỗ càng lúc càng huy hoàng.

Trưởng tử Đỗ Quý Xuyên thuộc hàng thứ xuất, canh giữ gia tộc nhưng lúc nào cũng phải chịu sự ghẻ lạnh của mọi người, dẫn tới nhân cách bị bóp méo, từ nhỏ đã không ưa em trai mình, lại bởi vì mẹ của mình bị phái đi chăm sóc cho tiểu thiếu gia, vậy thì càng khiến hắn căm hận hơn.

Còn tôi chính là người con gái tại nhân gian mà Đỗ Trạch Thần gặp đầu tiên.

Là do tôi nghe thấy tiếng sáo nên đánh bậy đánh bạ mà tiến vào, trèo lên bức tường lợp ngói lưu ly nghe anh ta thổi, lúc kết thúc thì vỗ tay khen ngợi anh ta nên mất cân bằng mà té gãy chân.

Anh ấy giữ tôi ở lại dưỡng thương, một bên mặt được ánh đèn phản chiếu có một vầng lông sáng, thực sự rất đẹp, tôi nhìn ngây ngốc đến mức quên gật đầu.

Chỉ là lần ở lại này, tôi cũng không rời đi được nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-quy-do-cam-hoa-den-tan-cua/chuong-19.html.]

Tôi dạy Nhị công tử nhà giàu không biết thế sự nào là bắt dế, đào hang kiến, chọc tổ ong vò vẽ, anh ta lại dạy tôi mài mực thêm hương, nhận biết chữ số. Tôi cười anh trên người dính toàn bùn đất lôi thôi lếch thếch, anh ấy lại không chê lúc tôi ngủ nhỏ dãi đã làm bẩn bộ sưu tập tranh vẽ đắt tiền của anh.

Anh ấy đặt cho tôi một cái tên, gọi là An Nhiên.

Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời của kẻ ăn xin bé nhỏ như tôi.

Nhưng phúc của tôi mỏng, tuy không c.h.ế.t vì chiến tranh và nạn đói, nhưng qua mấy năm sống tốt như vậy thì sức khỏe ngày càng tồi tệ.

Chân mày của Nhị thiếu gia cũng càng ngày càng nhíu lại.

Cho đến khi tôi tình cờ bắt gặp anh ấy đổ canh nhân sâm mà tôi nấu cho anh thì mới biết được mọi chuyện.

Thường ngày anh ấy rất nhanh trí thông minh, hiếm khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng bây giờ biểu cảm của anh ấy rất kỳ lạ, nói chuyện cũng không lưu loát: “Tôi là m Dương Quỷ Tử, không cần ăn đồ của nhân gian. Hiện tại dáng vẻ của cô trở thành như này cũng là do tôi tạo ra.”

Tôi nghe không hiểu.

 

Loading...