CON NUÔI HAY CON ĐẺ - Kết
Cập nhật lúc: 2024-05-15 15:12:11
Lượt xem: 977
11.
Tôi tỉnh lại thì đã nằm trong viện.
Đối diện với tôi là một anh chàng đẹp trai, mũi cao thật cao, nét mặt sắc cạnh, đôi môi mỏng cực kỳ ưa nhìn, nên tôi cứ nghĩ mình đã hạ cánh thiên đường rồi.
“Có chỗ nào không thoải mái không?” Tiếng Trác Du run rẩy, mắt đỏ lên, khẩn thiết nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi không sao! Em bé sao rồi?” Tôi thều thào cái cổ họng khàn khàn như vịt đực.
“Bé không sao, may mà có cô.”
“Thế tốt rồi” Tôi thở hắt ra.
“Còn Chu Quế Nguyệt”Tôi nhớ là ả ta không biết bơi vậy mà lại còn dám nhảy xuống, tôi thật không nghĩ đến.
“Mụ không chế_t được, bên trong mụ còn mặc áo phao” Hoá ra giọng của anh đẹp trai này cũng rất dễ nghe.
“Đây là em trai tôi, tên Trác Nhĩ. Nó cứu cô và em bé đó.”
Hoá ra trước lúc mất đi ý thức, cảm giác được ôm lấy và có hy vọng sống là thực.
“Cảm ơn nhé, tôi là Triệu Chiêu”
Bỗng nhiên anh đẹp trai nọ đỏ cả tai.
Chu Quế Nguyệt bị tạm giam vài ngày rồi được thả, người cũng héo mòn đi không ít. Ả không hỏi đến em bé kia, càng chẳng quan tâm đến con đẻ mình.
Ả tự động nói muốn về quê. Tôi đương nhiên không ngăn cản
“Niếp Niếp, mẹ chưa muốn về quê” Mẹ tôi trước đó bốc phét với họ hàng lên tận trời xanh, nói con cái đưa mình đi hưởng phúc, ở nhà cao cửa rộng. Giờ mà về mất mặt quá.
Anh tôi vội vã “Mẹ, mẹ mà không về thôn xóm nghĩ con sao, không nuôi nổi mẹ mình à”
Ba người lại túi lớn túi nhỏ ồn ào trở về quê
12.
Đông qua xuân đến, cả cháu ruột tôi và đứa bé kia đều được Trác Du nuôi dưỡng. Anh tôi không nhắc đến chuyện cần con đẻ, nên Trác Du cũng chẳng nói đến làm gì.
Thi thoảng tôi vẫn đến thăm, hai đứa bé được nuôi dưỡng rất tốt, Tiểu Bảo nhà tôi từng nuôi đã vui vẻ hơn nhiều. Tự nhiên tôi lại thấy cỡ người như Chu Quế Nguyệt làm gì chịu thua nhanh như vậy.
Có ngày nọ, Trác Du đột nhiên gọi cho tôi khóc lóc “Chiêu Chiêu, em bé đâu mất rồi!!!”
Sau khi tra camera, phát hiện là anh trai tôi đã bế bé đi. Trên luật pháp, Triệu Truyền Gia vẫn là người giám hộ hợp pháp nên cảnh sát cũng không làm gì được. Tôi về quê vừa vào đến cửa đã thấy Tiểu Bảo ngồi một mình trên đất khóc ầm lên. Vừa thoáng thấy tôi, Chu Quế Nguyệt đã bế phắt đứa trẻ lên.
“Em gái, sao lại về đây thế” Chu Quế Nguyệt treo lên nụ cười giả tạo, đắc ý.
“Tôi và anh cô là người giám hộ hợp pháp của Tiểu Bảo, chúng tôi không muốn đừng có ai mong cướp thằng bé đi được.” Mắt ả tả vụt qua một tia sáng ác độc. Mụ nói xong hếch mặt lên bế em bé đi.
Tay tôi nắm chặt đến đau đớn, rồi tôi mới phát hiện ra nỗi uất hận của cuộc đời trước chưa từng vợi bớt.
“Anh, không phải anh muốn đổi con ruột mình lại sao? Sao lại ôm Tiểu Bảo về?”
Tôi ngồi trên sofa, nhìn Triệu Truyền Gia đang đờ đẫn “Em có biết sau vụ ồn ào lần trước Tiểu Bảo đã nổi tiếng hơn rất nhiều lần, có bao nhiều nhãn hàng tìm để mời quảng cáo không? Con thì có quan trọng bằng tiền không, mà chị dâu em cũng đã tha thứ cho anh rồi, còn tăng tiền phát cho anh nữa.”
Triệu Truyền Gia liên tục nói lảm nhảm, vẻ mặt và giọng điều làm người khác ghét bỏ khó chịu.
Chu Quế Nguyệt lại tiếp tục làm clip về Tiểu Bảo, các fan của ả ta như kiểu bị mất trí nhớ, lại quay lại ủng hộ. Tiểu Bảo bị ả ta giày vò dần dần lại ủ dột buồn bã. Lúc mới đầu ả ta còn dùng đồ ăn đồ uống để dụ thằng bé, sau này len lén động chân động tay với nó luôn.
13.
Có chuyện mới thấy mặt. Chu Quế Nguyệt tự dưng ôm Tiểu Bảo đến tìm tôi “Em gái, trên mạng nói đứa bé này có khả năng bị tự kỷ, em đưa nó đi viện xem xem”
Trong clip Chu Quế Nguyệt quay em bé liên tục làm động tác bắt bươm bướm, thêm vào tính cách trầm mặc ít nói của Tiểu Bảo, những fan mạng của Chu Quế Nguyệt khẳng định bé bị tự kỷ.
Trăm người nói người nghe sẽ hoảng, Chu Quế Nguyệt sợ rồi.
Tôi đỡ lấy thằng bé, trêu chọc nó một lúc là nó cười thật ngọt ngào.
“Sao chị không tự đưa con đi viện?”
“Nhỡ ai biết con tôi là thằng ngốc thì mất mặt lắm”
Thấy bóng ả tất tả bỏ đi, tôi biết đã đến lúc nên tính toán mọi chuyện rồi. Tôi đem thằng bé trả cho Trác Du. Trác Du mất đi lại tìm thấy, hạnh phúc vô bờ bến.
“Tôi muốn mang theo hai đứa nhỏ ra nước ngoài”. Trác Du kiên quyết, đó có lẽ là sức mạnh của người mẹ.
“Trên mạng nói có thể thằng bé bị tự kỷ” Tôi không giấu giếm gì nói
Trác Du ôm đứa bé hôn hít, vẻ mặt không ghét bỏ chút nào mà đầy dịu dàng “Không sao, chúng đều là con tôi”
Tôi cười cười chẳng nói lại gì. Thực ra cuộc đời trước sau khi đổi hai đứa trẻ về vị trị đúng, tôi cũng thường đi thăm Tiểu Bảo. Nó rất thông minh, nhanh nhẹn, thậm chí có thể nói là một thiên tài.
Bàn tay bắt bướm gì đó, chắc là nó chỉ bắt chước bươm bướm ngoài cửa ổ mà thôi. Bươm bướm tự do bay lượn, giống như tôi mong thoát khỏi nhà họ Triệu
Sau khi hai đứa bé ra nước ngoài, tôi nói chuyện dị ứng của Tiểu Bảo trước đây cho nhà sản xuất sữa tắm kia, và đưa mọi chuyện mụ ta hành hạ Tiểu Bảo lên mạng, tag luôn mụ ta vào.
Lần này thì Chu Quế Nguyệt tự hot rồi.
Cách khiến một người biến mất có rất nhiều, làm cho họ không còn tồn tại nổi trong xã hội nữa là cách triệt để nhất. Chu Quế Nguyệt bị cảnh sát đưa đi, vì nhà sản xuất trước đây đã kiện mụ ta, 2 vạn tệ cũng đủ nhập kho vào năm rồi.
14.
Vốn tưởng việc đến đó cũng gần xong rồi. Ai ngờ đâu ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Tôi đi làm về thấy cửa bị phá khoá, phòng khách lộn xộn, mọi thứ đều bị lật tung toé. Tôi giật mình, định báo cảnh sát.
“Niếp Niếp, về rồi à, mẹ đến thăm con đây.”
Mẹ bước ra từ phòng ngủ nói với tôi bằng giọng điệu quái dị.
“Sao mẹ tới đây? Tới thăm mà phải phá khoá à?”
Sống được hai cuộc đời rôi, tôi còn thấy cái j kỳ lạ nữa sao?
“Niếp Niếp, anh con bị người ta đòi nợ, con không thể thấy chế_t mà không cứu chứ?”
Chu Quế Nguyệt đi bóc lịch, những người trước kia thuê mụ ta quảng cáo bây giờ đến đòi tiền vi phạm hợp đồng.
Trước, họ gọi điện cho tôi mượn tiền, tôi đương nhiên làm sao cho họ mượn được.
“Con không có tiền.” Tôi lạnh lùng đáp.
Ánh mắt mẹ nhìn tôi có chút khác lạ, như có sự hận thù ghét bỏ trong ánh nhìn, thật xa lạ.
Tôi bỗng bị đánh ngất, trước lúc bất tỉnh còn nghe thấy thằng anh thối tha của tôi nói “Mẹ, mẹ còn dậm dờ với con đấy làm gì?”
Cảm giác đau đớn làm tôi thức tỉnh. Tôi bị trói lại trên ghế, dây thừng buộc rất chặt. Tôi thấy mình ngu đến nỗi sống hai đời còn bị đám người này bắt lại. Tôi bật cười một tiếng, có thứ gì đó từ khoé mắt rớt xuống miệng mặn đắng.
Hai kẻ kia đã lật tung nhà tôi lên, giờ đang ngồi ở sofa rất tuyệt vọng. Mấy năm nay sao tôi còn để đồ quý giá lại trong nhà chứ. Ngu, ngu gì mà ngu vậy?
Tôi không nhịn được, cười lên một tiếng.
Họ thấy tôi tỉnh rồi thì lũ lượt kéo đến bên cạnh tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-nuoi-hay-con-de/ket.html.]
“Niếp Niếp, con trả nợ cho anh con đi, mẹ biết con có tiền mà.” Mẹ thấp giọng cầu xin tôi.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn mẹ, rồi quay lại nhìn anh trai.
“Anh già rồi mà còn muốn mẹ thu dọn tàn cuộc cho anh à.” Sự khinh thường trong mắt tôi khiến thằng anh gia trưởng của tôi tức giận.
Hắn nhặt cây gậy trong tay lên như sắp đánh tôi lần nữa.
Mẹ tôi ngăn hắn lại.
"Đây là em gái của con, đừng làm điều dại dột”
Triệu Truyền Giai vung gậy, quay lại ngồi trên sô pha.
"Niếp Niếp, đừng trách anh trai con. Nếu con ký vào đây,mẹ sẽ bảo anh thả con đi."
Không cần đoán, bà ta chỉ muốn tôi trả nợ thay cho anh trai thôi.
"Chỉ cần con ký tên, chúng ta sẽ không trách con chuyện xảy ra với chị dâu của con. Chúng ta vẫn là một gia đình." Mẹ tôi làm theo lời thằng anh tôi dặn, giống như bà phù thủy đưa cho Bạch Tuyết một quả táo độc với nụ cười độc ác trên môi.
15.
“Mẹ ơi, mẹ có nghĩ con giống như Công tử Bạc Liêu không?”
Tôi cảm giác như mình vừa nghe được một chuyện cười lớn, không khỏi bật cười.
"Niếp Niếp, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt."
Nói xong, mẹ nhìn thằng anh tôi một cái, hắn lại cầm gậy đi tới.
Cây gậy phát ra âm thanh khó chịu khi lê trên nền gạch.
Anh tôi vung cây gậy lên và ngã xuống.
Ồ, hắn ta bị đá văng ra xa đến ba bốn mét.
Trác Nhĩ chạy vội tới, hùng hục thở nhưng không bớt đi đẹp trai.
Chế_t tiệt thật, hơi bị cám dỗ tôi đấy!
Mẹ tôi hét lên và chạy tới đỡ thằng anh tôi, nhưng đồ đạc dưới đất quá bừa bộn, mẹ tôi trực tiếp ngã lên người Triệu Truyền Gia.
Hự một tiết, Triệu Truyền Gia ngất đi.
“Truyền Gia, đừng dọa mẹ.” Mẹ gào khóc rồi hung hăng chỉ vào tôi: “Đều là lỗi của mày, đồ lỗ vốn. Nếu con trai tao có chuyện gì, tao sẽ không mày yên.”
Bà ấy có tha cho tôi không thì tôi không biết.
Nhưng cảnh sát sẽ tha cho họ.
Bây giờ hay rồi, mẹ tôi có thể tiếp tục vào tù mà chăm sóc Chu Quế Nguyệt, anh trai tôi cũng không cần lo lắng về chi phí sinh hoạt nữa.
Thời gian trôi nhanh quá và tôi đã rời xa thành phố đó. Nhiều năm sau, tôi chỉ nghe kể lại
Anh trai tôi và Chu Quế Nguyệt ra tù và vẫn ở bên nhau.
Hai người họ muốn sinh thêm một đứa con nữa, nhưng không biết là do tuổi tác hay lý do nào khác mà vẫn chưa làm được. Nên lại muốn tìm đứa cháu trai đã bị ôm nhầm lúc trước.
Anh ta lại chơi chiêu trò trên mạng, khóc than tìm kiếm người thân và lại được một lượng lớn cư dân mạng ủng hộ.Người ta nói “giang cư mận” không có ký ức nên tôi đã tỉ mỉ chỉnh sửa lại video trước đó, bà con hóng hớt vui cực kỳ.
Sau này tôi nghe nói anh trai tôi vô tình đẩy Chu Quế Nguyệt xuống lầu vì anh ấy ngày đêm không chịu nổi sự khinh ghét của Chu Quế Nguyệt.
Anh trai tôi vào từ lần thứ hai, mẹ tôi không có tiền, nhà đẻ Chu Quế Nguyệt luôn tâm niệm cũng không quan tâm đến ả ta. Ả ta nằm liệt trên giường bệnh, thậm chí không có tiền mua thuốc giảm đau, đau đớn không chịu nổi nên cố gắng rút ống thở oxy ra và ch_ết trong uất hận.
Về phần mẹ tôi, không có anh trai tôi như là mất hết hy vọng sống. Bà tức giận đến mức lên cơn tai biến và biến thành một bà già què.
Tuy nhiên, tôi vẫn chu đáo gửi tiền cho bà ấy hàng tháng. Số tiền không nhiều, chỉ vài trăm tệ theo quy định cấp dưỡng hợp pháp, tôi nghĩ bà sẽ không chê bai đâu.
“Mợ ơi, lại đây chơi với con”
Thôi cứ như vậy đã, Tiểu Bảo nó gọi tôi rồi.
Ngoại truyện
Chu Quế Nguyệt
Tôi là Chu Quế Nguyệt, hay là Chu Quý Nguyên.
Khi bố nuôi đưa tôi về nhà, mẹ nuôi đã sinh em trai.
Mẹ nuôi ôm em trai vào lòng và hỏi cha nuôi ông đã mua tôi hết bao nhiêu.
Khi cha nuôi nói một nghìn tệ, mẹ nuôi nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.
Nói: “Một con nha đầu thôi cũng từng đó tiền?”
Chỉ trong chốc lát, vẻ khinh thường trên mặt bà ta biến mất, bà dịu dàng nhìn tôi: "Con gái, đây là em trai của con, sau này con phải chăm sóc em thật tốt."
Hóa ra mẹ nuôi sinh con khó khăn, sinh em trai xong bị tổn hại thân thể nên không thể sinh con tiếp hay làm những công việc nặng nhọc.
Mẹ nuôi đặt cho tôi một cái tên mới: Chu Quế Nguyệt, Quế Nguyệt, Quý Nguyên- Tốn tiền
Bà muốn tôi nhớ rằng cha nuôi đã bỏ rất nhiều tiền để mua tôi, và dặn tôi đừng nhớ đến cha mẹ ruột nữa. Công sinh nào bằng công dưỡng dục, và tôi nên chăm sóc thật tốt cho em trai mình.
Thực ra, tôi không hề nhớ gia đình trước đây của mình chút nào. Sau khi mẹ sinh ra các em tôi, tôi hay bị đánh mẹ nếu làm mẹ không vui. Không chăm sóc tốt cho các em tôi cũng sẽ bị đòn. Tôi cũng là người bị đánh khi con dê cừu rơi xuống sông.
Mẹ nuôi sẽ không đánh tôi ở đây mà sẽ nhẹ nhàng nhờ tôi giúp bà chăm sóc em trai.
Khi lớn lên, tôi xem mắt với rất nhiều người.
Tôi không hiểu được vẻ lảng tránh trên khuôn mặt những người đàn ông đó khi tôi đề nghị sính lễ 50 vạn nhân dân tệ để mua nhà cho em trai mình. Chị chăm sóc cho em trai không phải điều nên làm sao?
Sau này tôi gặp Triệu Truyền Gia và anh ấy cũng không từ chối món tiền sính lễ khổng lồ kia. Tôi nghĩ anh ấy hẳn là một người đàn ông tốt nên tôi đã cưới anh ấy.
Gia đình Triệu Truyền Gia có một cô em gái tên Triệu Chiêu, là sinh viên đại học nổi tiếng nhưng không thường xuyên về nhà. Chắc hẳn gia đình nhà họ Triệu đã phải tốn rất nhiều tiền để cô đi học đại học.
Tôi nói Triệu Truyền Gia lấy lại số tiền đó từ em gái anh ấy.
Anh chỉ nói: “Hồi đó Triệu Chiêu tự kiếm tiền đi học, chứ không tiêu tiền của gia đình”.
Tôi ngơ ngác trong giây lát. Khi tôi được nhận vào cấp 3, mẹ nuôi nói rằng gia đình tôi không có tiền để tôi học cấp 3, em trai tôi sẽ không thể đi học được. Đương nhiên tôi phải nhường em trai mình trước đã.
Hóa ra tôi có thể tự học và lên thành phố.
Tôi thừa nhận rằng tôi ghen tị với Triệu Chiêu.
Tại sao cô ấy cũng là con gái, lại có thể tự mình sống một cuộc sống tốt đẹp ở thành phố?
Sau này tôi sinh được một đứa con trai, tôi mừng lắm, ngày đêm chăm sóc nó suốt cả một năm.
Nó vừa tròn một tuổi nhưng tôi phát hiện ra rằng đứa trẻ mà tôi đang ôm trên tay bị bế nhầm.
Lúc đó, tôi không nỡ bỏ cuộc. Nếu đổi con lại, mọi nỗ lực của tôi trong một năm này sẽ trở nên vô ích.
Mẹ nuôi của tôi từng nói rằng ơn sinh không bằng ơn dưỡng.
Đúng vậy, con mình đẻ sao bằng được con mình tự nuôi.
Tôi không muốn đổi con nhưng nhiều chuyện đã xảy ra và tôi không chẳng còn đứa con nào nữa.
Khi hấp hối, tôi dường như nghe thấy ai đó đang gọi mình là mẹ.
Nó hỏi tôi, sao lại muốn hại chế_t nó.
Tôi sợ linh hồn mình sẽ bị kéo xuống vực thẳm.
Cuối cùng, tôi nghe thấy một giọng nói văng vẳng vỏng lại: “Mẹ ơi, ai làm sai cũng sẽ bị trừng phạt”.