Con Gái Út Của Liễu Thúy Phân - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-03-04 18:28:54
Lượt xem: 4,715
Tôi kể lại chuyện này với thầy giáo, thầy rất vui vẻ đồng ý.
Trên đường đi, tôi ríu rít trò chuyện với bà ngoại:
"Bà ơi, lớp của giáo sư Đào giảng hay lắm! Dù chỉ là giáo viên dạy môn tự chọn của con, nhưng con rất thích tiết học của thầy ấy."
Cửa không đóng hẳn, tôi gõ nhẹ hai tiếng.
Bên trong có người lên tiếng:
"Mời vào."
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy cơ thể bà ngoại cứng đờ.
Tôi ngỡ rằng bà căng thẳng.
Dù sao thì lần đầu tiên tôi đến đây, tôi cũng từng lo lắng, hồi hộp như vậy.
Tôi dịu dàng trấn an bà:
"Bà ơi, đừng sợ. Giáo sư Đào rất thân thiện."
Nhưng ngay khi bước vào, tôi sững người tại chỗ.
Cả căn phòng khách đều phủ đầy hoa hồng.
"Thúy Phân, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?"
Giáo sư Đào quỳ một gối xuống, một tay cầm bó hoa hồng tươi, một tay nâng chiếc nhẫn kim cương.
Bà ngoại tôi sắc mặt lạnh lùng.
Bà nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, không chút cảm xúc hỏi:
"Đào An, nói cho tôi nghe—năm đó, tại sao anh không quay lại tìm tôi?"
Ông ấy mím môi, khẽ thở dài:
"Ba mẹ tôi đều là người trí thức, họ tự ý sắp đặt hôn sự cho tôi. Nhưng tôi vẫn quay lại tìm em… là Dương Quang Diệu nói với tôi rằng—đứa bé trong bụng em không phải của tôi, mà là của ông ấy."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dương Quang Diệu là tên của ông ngoại tôi.
Bà ngoại khẽ cười lạnh, ánh mắt đầy chế giễu:
"Anh tin à?"
"Ông ấy nói… em có một nốt ruồi đỏ ở m.ô.n.g trái."
Bà ngoại cười khẩy, ánh mắt tràn ngập sự châm biếm:
"Chúng ta không thể nào đâu.”
“Trước đây không thể, bây giờ không thể, tương lai cũng tuyệt đối không thể."
Bà ngoại kéo tôi đi, không ngoảnh đầu lại.
Và rồi tôi bỗng chốc hiểu ra rất nhiều điều.
Tại sao giáo sư Đào An lại có cảm giác thân quen với tôi ngay từ lần đầu gặp mặt?
Tại sao ông ấy lại chủ động giới thiệu công việc cho tôi?
Tại sao ông ấy thường xuyên mời tôi đi ăn?
Tại sao ông ấy liên tục dò hỏi về bà ngoại?
Từ nhỏ, tôi đã biết bà ngoại từng có một người đàn ông mà bà yêu nhất.
Nhưng tôi không ngờ—người đó chính là giáo sư dạy môn triết học của tôi—Đào An.
Bà ngoại siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng trầm lặng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-gai-ut-cua-lieu-thuy-phan/chuong-16.html.]
"Bà đã từng mơ tưởng rằng, có lẽ sẽ có một ngày ông ấy quay về tìm bà.”
“Nhưng ông ấy đã không quay lại.”
“Ngay vào ngày mẹ con chào đời, ta đã hoàn toàn c.h.ế.t tâm với ông ấy."
Tôi căm giận nói:
"Ngoại à, một người đàn ông như thế căn bản không xứng với bà."
Con cái của Đào An định cư ở nước ngoài, vợ ông ấy đã mất nhiều năm trước.
Ông ta cố gắng dùng những chiêu trò lãng mạn cũ rích để níu kéo bà ngoại, nhưng bà không hề lay động.
Thậm chí, ông ta còn tìm đến Dương Liên Tâm và Hà Uy, để bọn họ thay phiên khuyên nhủ bà ngoại.
"Mẹ ơi, giáo sư Đào là ba ruột của con! Ông ấy là một giáo sư tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa, còn là người mẹ yêu nhất!”
“Mẹ vốn dĩ chưa từng thích Dương Quang Diệu, đúng không? Bây giờ, ba ruột của con đã tìm thấy mẹ rồi, mẹ nên an hưởng tuổi già với ông ấy đi!"
Dương Liên Tâm kích động nói.
Hà Uy cũng bày ra vẻ mặt "hận sắt không thể biến thành thép", sốt ruột khuyên:
"Mẹ ơi, mẹ là mẹ vợ của con mà!”
“Phú Quý sắp tốt nghiệp rồi, cái ngành thiết kế thời trang đó, nói thẳng ra cũng chỉ là công nhân trong xưởng may thôi. Còn con, công trường bây giờ cũng ít việc. Mẹ không thể 'làm giá' như vậy được!”
“Giáo sư Đào là người thuộc tầng lớp thượng lưu, nếu chúng ta có thể bám vào ông ấy, chẳng phải cả nhà ta có thể một bước đổi đời sao?"
Tôi vừa về đến nhà, liền nhìn thấy cảnh ba mẹ tôi ra sức ép buộc bà ngoại.
Tôi giận đến run tay, vớ ngay cây chổi, định quét sạch bọn họ ra ngoài.
Nhưng bà ngoại đột nhiên ngất xỉu.
Tôi lập tức đưa bà đến bệnh viện, yêu cầu bác sĩ kiểm tra toàn diện.
Trong cơn hôn mê mơ màng, bà khẽ mở mắt, cố gắng nói với tôi:
"Không được nhận một xu nào từ Đào An… Bà không muốn nợ ông ta bất cứ thứ gì…"
Bác sĩ nhìn tôi, giọng nói nghiêm túc:
"Xương sườn của bà cụ đã bị gãy từ trước, hơn nữa chất lượng xương hiện tại cũng rất kém."
Tôi sững sờ, không thể tin được.
Bác sĩ chỉ vào ảnh chụp X-quang trên màn hình, tiếp tục giải thích:
"Có lẽ là do từng chịu tổn thương trước đây. Cô có thể hỏi trực tiếp bệnh nhân."
"Có thể chữa khỏi không?"
"Được, nhưng cần thời gian dài để phục hồi và vật lý trị liệu, đồng thời cũng cần một khoản chi phí không nhỏ."
Tôi siết chặt nắm tay, không chút do dự:
"Chữa! Bao nhiêu tiền cũng phải chữa!"
Chỉ cần một mình Đào An, ông ta có thể dễ dàng bỏ tiền ra để chữa bệnh cho bà ngoại.
Nhưng ông ta chỉ có một điều kiện, ông ta muốn kết hôn với bà.
Tôi thẳng thừng từ chối.
Dương Liên Tâm nổi điên mắng tôi:
"Bà ngoại mày cần tiền chữa bệnh, vậy mà mày không lấy tiền? Mày định gánh nợ đến c.h.ế.t à?"
"Cả đời tao khôn ngoan, sao lại sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn như mày?"