Con Gái Pháo Hôi Tái Sinh - 9
Cập nhật lúc: 2024-11-25 17:33:06
Lượt xem: 798
Người nhà họ Giang không giấu nổi vẻ ngạc nhiên nhìn tôi, có vẻ rất bất ngờ khi tôi lại tìm được người tốt hơn Đường Mặc nhanh đến vậy.
“Hèn gì chịu hủy hôn nhanh thế, hóa ra là đã tìm được kẻ tiếp nối còn tốt hơn.” Giang Dực Sơ cười khinh miệt.
“Chị thật là có phúc khi tìm được vị hôn phu tốt như anh Cố.” Giang Minh Nguyệt chêm lời đầy vẻ trà xanh, trong mắt cô ta không che giấu được chút ghen tỵ.
Hừ, giờ thì không cần phải giả vờ nữa, hay là kỹ năng diễn xuất của cô ta đã kém đi?
Nhất Phiến Băng Tâm
“Tất nhiên rồi, em chỉ có thể nhặt mấy thứ tôi không cần thôi.” Tôi đáp lại không chút khách sáo.
Giang Minh Nguyệt nghe vậy thì tỏ vẻ tổn thương, nước mắt lại bắt đầu rơi.
“Hu hu, xin lỗi chị. Em không nên cướp vị hôn phu của chị. Chị mắng em cũng là lẽ thường, nhưng chị không thể trách anh Đường Mặc được, anh ấy là người tốt.”
Nếu Đường Mặc còn ở đây, chắc anh ta sẽ xúc động đến phát khóc khi nghe cô ta nói như vậy.
“Đừng tự tâng bốc mình. Cô tranh giành với tôi cái gì? Có thứ nào là tôi muốn đâu? Hãy cứ làm tốt vai trò của mình đi, đừng bận tâm đến những thứ khác.”
Thấy tôi mắng “công chúa” của họ, bố mẹ tôi không thể ngồi yên.
“Giang Phạm! Sao con có thể nói như vậy với Minh Nguyệt! Thật là không có chút giáo dưỡng nào!” Bố tôi nổi giận.
Tôi đảo mắt khinh bỉ: “Giáo dưỡng của con chỉ dành cho người biết tôn trọng, bố mẹ không xứng đáng.”
“Phạm Phạm! Con nói với bố con như thế à? Mau xin lỗi bố con đi!” Mẹ tôi lườm tôi một cái, nói.
“Giang Phạm, em làm anh thật sự thất vọng. Anh không ngờ lại có người em gái không biết phép tắc như em. Nếu Minh Nguyệt là em gái ruột của anh thì tốt biết bao!” Giang Dực Sơ nói với vẻ đau lòng.
Cố Dịch định lên tiếng bênh vực tôi, nhưng tôi ngăn lại.
Tôi đã đợi ngày này quá lâu rồi. Nếu không tự mình nói ra, tôi sẽ cảm thấy nghẹn ứ trong lòng.
Hiểu ý, Cố Dịch lùi lại, nhường “chiến trường” cho tôi.
“Nếu mọi người cứ nói sẽ bù đắp cho con, vậy thì chúng ta hãy chấm dứt quan hệ cha con. Từ giờ bố mẹ cứ xem như không có đứa con gái này nữa, đó là cách bù đắp tốt nhất.”
Tôi lấy từ trong túi ra bản thỏa thuận mà tôi đã soạn sẵn từ lâu.
Từ trước khi trở về để dự lễ trưởng thành lần này, tôi đã lên kế hoạch sẵn. Dù không xảy ra tình huống như thế này, tôi cũng sẽ lấy thỏa thuận ra.
“Con nói gì vậy, Giang Phạm!” Mẹ tôi hốt hoảng, giọng cao lên ba phần, hoàn toàn mất đi phong thái quý bà thường ngày.
“Con nói là con muốn chấm dứt quan hệ với bố mẹ.” Tôi lạnh lùng đáp.
Từ trước đến nay sao tôi không nhận ra, người nhà này dường như không hiểu nổi tiếng người.
“Thật nực cười! Đúng là đứa con bất hiếu! Chúng ta vất vả nuôi con mười tám năm, vậy mà lại nuôi ra một đứa vô ơn như thế này! Bố mẹ đã chăm lo cho con suốt mười tám năm, đây là cách con báo đáp bố mẹ sao?” Bố tôi ôm ngực, mặt tái xanh.
Tôi bật cười trước những lời nói đầy nực cười của họ: “Vất vả ư? Yêu thương ư? Yêu thương kiểu gì?”
“Cho con một đứa em gái không chung huyết thống, bắt con phải nhường nhịn cô ta mọi lúc mọi nơi, đó gọi là yêu thương sao?”
“Kể từ khi cô ta đến, tất cả mọi người đều xoay quanh cô ta, chưa có sinh nhật nào của con mà con được vui vẻ trọn vẹn, lúc thì cô ta đau tim, lúc thì phải chiều theo ý thích của cô ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-gai-phao-hoi-tai-sinh/9.html.]
“Dù phải chăm sóc cô ta, chẳng lẽ một người không thể ở lại với con, còn người kia đi với cô ta sao? Sao lúc nào hai người cũng phải đi cùng nhau?”
“Năm nào con cũng đứng đầu lớp, nhưng chưa bao giờ nhận được sự quan tâm nào từ các người, lúc nào cũng chỉ là dỗ dành cô ta.”
“Vì đưa cô ta đi dạo phố, các người thậm chí quên cả ngày con nghỉ học, khi con một mình trở về nhà, không có lấy một bữa cơm nóng, và cũng chẳng có ai ở nhà.”
“Vì muốn làm cô ta vui, các người suýt ép con ăn lượng xoài đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t con.”
“Lễ trưởng thành của con, là dịp một lần duy nhất trong đời, vậy mà các người lại bỏ con một mình đối mặt với những vị khách đến để cười cợt, chỉ vì lo lắng cho cô ta.”
“Cô ta cướp mất vị hôn phu của con, vậy mà các người không chỉ không trách mắng cô ta, ngược lại còn giúp cô ta che giấu, và khi bị phát hiện, các người lại khuyên con nhường vị hôn phu cho cô ta.”
“Đó gọi là yêu thương ư? Chỉ cần cô ta rơi vài giọt nước mắt, ôm n.g.ự.c một cái là các người đã xót xa đến c.h.ế.t đi sống lại, hết lần này đến lần khác khiến con thiệt thòi, để làm hài lòng cô ta. Các người gọi đó là yêu thương con sao?”
“Chẳng lẽ vì con không nói, không tức giận, mà các người thật sự nghĩ rằng con không có cảm xúc à?”
Tiếng hét của tôi khiến mặt mẹ tôi tái mét: “Không, không phải vậy, không phải vậy đâu.”
Nhưng ngoài những lời lặp đi lặp lại đó, bà không nói được gì để biện minh.
Từng việc từng việc mà tôi vừa nói ra, không hề thêm bớt, đều là những gì đã thực sự xảy ra, bà hoàn toàn không thể chối cãi.
“Các người chỉ biết trách móc con không có tính cách tốt, không ngoan ngoãn và hiểu chuyện như Giang Minh Nguyệt. Nhưng tính cách của con chẳng phải do chính các người dạy dỗ nên sao?”
“Khi chưa có Giang Minh Nguyệt, các người yêu thương con biết bao. Nhưng sao khi cô ta xuất hiện, mọi thứ con làm đều trở thành sai trái?”
“Yêu con thì chiều chuộng, dung túng để con có thói quen xấu, mọi thứ đều tốt đẹp, ngay cả tính cách không tốt cũng là đáng yêu.”
“Nhưng khi không còn yêu thương, mọi thứ đều là sai, tính tình tệ hại, đủ thứ thói hư, đến cả hơi thở cũng trở thành sai. Các người coi con là một con mèo hay con ch.ó sao?”
“Phạm Phạm, không phải vậy đâu, chúng ta yêu con thật mà! Con là con gái ruột của chúng ta, sao chúng ta lại không yêu con được chứ!”
“Con không nói các người không yêu con. Đúng là các người đã từng yêu thương con, nhưng đó là trước khi Giang Minh Nguyệt xuất hiện.”
“Nhưng tình yêu của các người quá rẻ mạt, có thể dễ dàng chia sẻ cho người khác, và chẳng còn lại chút nào cho con.”
“Con rõ ràng không làm sai điều gì, chỉ là không thích Giang Minh Nguyệt mà thôi. Chính các người đã giảm bớt tình yêu dành cho con, nên mới cảm thấy mọi thứ con làm đều sai.”
“Các người còn tự hào là mình công bằng. Nhưng lòng người vốn đã thiên vị, bàn tay đâu thể đều nhau, làm sao có thể công bằng được?”
Mẹ tôi rưng rưng nước mắt: “Mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh con ra, con không thể bỏ mẹ được! Trước đây là mẹ sai, mẹ thề từ giờ sẽ không thiên vị nữa!”
Tôi khinh thường đáp: “Quá muộn rồi. Nếu có thể lựa chọn, con tuyệt đối không muốn sinh ra trong gia đình họ Giang. Vậy nên xin các người hãy để con được tự do.”
Nghe những lời tôi nói, ánh mắt bố mẹ tôi trở nên u tối, mất hẳn vẻ rạng rỡ như trước đây.
Giang Dực Sơ cũng tái mặt, không còn chút kiêu căng nào như thường lệ.
Còn Giang Minh Nguyệt thì co người trong chăn, sợ hãi như muốn trốn tránh tất cả.
Cô ta đúng là người hiểu thời thế nhất ở đây.