Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con Đường Tìm Lại Ước Mơ Thuở Nhỏ - Chương 1-2

Cập nhật lúc: 2024-10-20 17:25:21
Lượt xem: 2,664

Ngày ly hôn, tôi chỉ mang theo những tấm huy chương của mình.

Mạnh Tề Hành vẫn giữ vẻ bình thản như mọi khi.

Anh ta ngước nhìn tôi, hỏi: "Con trai đâu? Không huấn luyện thành quán quân Olympic nữa à?"

Tôi khẽ cong khóe môi, lắc đầu: "Không nữa, nó không muốn, không cần phải ép buộc."

Tôi không quên lúc con trai tức giận đẩy tôi ra, hét lên:

"Mẹ chỉ biết ép con luyện tập, con không muốn mẹ làm mẹ nữa, con muốn dì Sở An làm mẹ!"

Vì tình yêu và tài năng của tôi, cả hai cha con họ đều không cần.

Vậy thì tôi sẽ thu hồi lại.

1

"Thật sự muốn ly hôn?"

Mạnh Tề Hành gõ ngón tay lên tờ thỏa thuận ly hôn trắng đen rõ ràng, ngẩng đầu nhìn tôi.

Khắp người anh ta toát ra vẻ bình thản như lần đầu tôi gặp.

Ngày đó, chính khí chất này của anh ta đã thu hút tôi.

Có lẽ vì tính chất công việc, tôi luôn quá cố chấp và hiếu thắng.

Vì vậy, khi gặp một người đàn ông luôn bình tĩnh trước mọi việc, tôi không khỏi nhìn thêm vài lần.

Nhưng bây giờ, chúng tôi đã kết hôn bảy năm, con trai cũng đã sáu tuổi.

Anh ta vẫn lạnh lùng, xa cách như vậy.

Tôi gật đầu: "Ừm, thật sự muốn ly hôn."

Mạnh Tề Hành khẽ cau mày.

"Con trai đâu? Không huấn luyện thành quán quân Olympic nữa à?"

Anh ta có vẻ hơi bất ngờ.

Ngay sau đó đã nhắc đến con trai của chúng tôi.

Mạnh Dữ Lạc.

Tôi khẽ cong khóe môi, lắc đầu: "Không nữa, nó không muốn, không cần phải ép buộc."

"Vậy ly hôn rồi, con cũng không cần nữa à?"

Nghe ra ý mỉa mai trong lời tôi, Mạnh Tề Hành đột nhiên có chút không vui, giọng nói trầm xuống.

Tôi nhướng mày, khẽ cười.

"Mạnh Tề Hành, anh biết rõ dù anh có đồng ý từ bỏ quyền nuôi con, nhà họ Mạnh cũng sẽ không đồng ý, vậy tại sao phải nói những lời như vậy?"

Giọng tôi thẳng thừng và dứt khoát.

Nghe vào tai anh ta chắc chắn không dễ chịu gì.

Nhưng tôi cũng không quan tâm.

Dù sao, tôi thực sự không định giành quyền nuôi Mạnh Dữ Lạc nữa.

Mạnh Tề Hành cau mày sâu hơn, im lặng vài giây rồi nói:

"Em biết đấy, anh và Sở An không có gì, anh chỉ coi cô ấy là em gái."

Giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút cảm xúc khó hiểu.

Tôi không nhịn được nhìn anh ta vài lần.

Một là không ngờ anh ta lại nhắc đến Sở An vào lúc này.

Hai là bất ngờ vì anh ta dường như đang giải thích với tôi.

Tôi nghĩ, anh ta chắc hẳn đã suy nghĩ một lúc, cảm thấy nguyên nhân tôi đòi ly hôn là vì Sở An.

Dù sao, trước đây, tôi thực sự rất để tâm đến cô ta.

Tôi vẫn còn nhớ tháng trước, ngày kỷ niệm ngày cưới của tôi và anh ta.

Hôm đó tôi đã chuẩn bị cả một bàn ăn thịnh soạn ở nhà chờ hai cha con họ.

Nhưng phải đến tận khuya họ mới trở về sau khi đã vui chơi thỏa thích.

Tôi ngồi chờ, không biết đã hâm nóng lại bao nhiêu lần, cuối cùng cả bàn ăn vẫn nguội lạnh, tôi bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc hôn nhân này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-duong-tim-lai-uoc-mo-thuo-nho/chuong-1-2.html.]

Nhưng khi nghe thấy tiếng động ở cửa, cơ thể tôi đã phản ứng nhanh hơn lý trí, gần như chạy đến mở cửa.

Không ngờ, mở cửa ra lại thấy Sở An đang bế Mạnh Dữ Lạc đang ngủ say, nhẹ nhàng dỗ dành.

Trên vai cô ta khoác chiếc áo vest may đo của Mạnh Tề Hành, trên cổ tay là chiếc vòng tay ngọc trai Đông Hải trắng đến chói mắt.

Tôi đã từng nhìn thấy chiếc vòng này trong ngăn kéo của Mạnh Tề Hành.

Tôi cứ tưởng đó là món quà kỷ niệm ngày cưới anh ta mua tặng tôi.

Không ngờ, là để tặng Sở An chúc mừng cô ta giành giải thưởng nghệ thuật quốc tế.

Mạnh Tề Hành nhìn thấy tôi, chỉ sững người một giây rồi cau mày hỏi:

"Sao em còn chưa ngủ? Anh đã nhắn tin nói hôm nay sẽ đưa Dữ Lạc đi triển lãm nghệ thuật, bảo em không cần đợi mà?"

Tôi không nói gì, ánh đèn vàng mờ ảo bao trùm ba người họ.

Còn tôi đứng trong bóng tối, không hẳn là đối lập -

Chỉ là không hòa hợp mà thôi.

Sau một thoáng im lặng, Sở An lên tiếng giải thích đúng lúc:

"Đều tại em, hôm nay là ngày cuối cùng của triển lãm này. Em nên nói với anh trai sớm hơn, như vậy sẽ không bỏ lỡ ngày kỷ niệm ngày cưới của hai người."

Tôi nhìn chằm chằm Mạnh Tề Hành, anh ta vẫn bình tĩnh, dường như không cảm thấy có vấn đề gì.

Hóa ra, anh ta không quên.

Anh ta chỉ cảm thấy, nó không quan trọng mà thôi.

2

Tiếng chuông đồng hồ tích tắc, kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng.

Tôi không trả lời Mạnh Tề Hành.

Chỉ nhắc anh ta xem kỹ phần phân chia tài sản trong hợp đồng.

Nếu không có vấn đề gì thì ký nhanh lên.

Nói xong, tôi xách túi đi ra ngoài.

"Chờ đã." Mạnh Tề Hành trầm giọng.

"Em chỉ mang theo huy chương của mình thôi à?"

Anh ta lật xem hai trang rồi hỏi, sắc mặt không được tốt.

Tôi ừ một tiếng, giải thích qua loa.

"Lúc em gả cho anh cũng chỉ có mấy tấm huy chương này làm của hồi môn, bây giờ ly hôn, em cũng chỉ mang chúng đi."

Những thứ khác, bao gồm cả hai cha con nhà họ Mạnh, tôi đều không cần nữa.

Có lẽ hiểu rằng tôi sẽ không quay đầu lại.

Một lúc lâu sau anh ta mới chậm rãi lên tiếng:

"Giang Mịch Thanh, dù em nghĩ gì đi nữa. Em là vợ anh, cũng là mẹ của Mạnh Dữ Lạc.

"Vì vậy, những gì nên cho em anh sẽ không thiếu, căn nhà này anh sẽ để lại cho em, nếu em muốn có thể tiếp tục sống ở đây, tất nhiên..."

Anh ta dừng lại, cho tôi đường lui.

"Nếu em không muốn, căn hộ cao cấp ở quận Nhị Hoàn mấy hôm nữa có thể sang tên cho em, còn tiền, anh sẽ hàng tháng đúng hạn..."

"Tùy anh, anh muốn cho bao nhiêu là chuyện của anh, bây giờ, tôi có thể đi được chưa?"

Tôi liếc mắt thấy Mạnh Dữ Lạc đang trốn ở góc tường.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Nó đứng thẳng người, khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Mạnh Tề Hành hiện lên đủ loại cảm xúc, rõ ràng nhất là một chút hưng phấn.

Tôi thấy Mạnh Tề Hành không có ý định nói thêm gì nữa, phẩy tay đi ra cửa.

Vừa mở cửa, tôi đã nghe thấy Mạnh Dữ Lạc chạy tới, vui vẻ hỏi:

"Ba ơi, sau khi mẹ đi rồi, ba sẽ đón dì Sở An về nhà phải không?

"Con không muốn tập nhảy cầu nữa, mệt lắm, con muốn ở cùng dì Sở An được không?"

Tôi khựng lại một chút.

Sau đó đẩy mạnh cửa ra, không ngoảnh đầu lại mà bước đi. 

 

Loading...