Con Dao Nhọn Trong Bóng Tối - 20.
Cập nhật lúc: 2024-11-22 02:20:22
Lượt xem: 19
Tống Uy hoàn toàn không lo lắng về việc sẽ nói hớ, dáng vẻ tự tin và nhàn nhã khiến tôi càng thêm phẫn nộ.
Anh ta tiếp tục:
"Em sớm đã biết Ngô Hồng Cẩm là ai rồi đúng không?
"Con đàn bà vô dụng đó, không sinh nổi con trai, c.h.ế.t là đáng!
"Còn em nữa, cũng đáng chết.
"Đàn bà mà có nhiều tiền để làm gì? Sao không đưa hết cho tôi?"
Hay thật!
Tống Uy bây giờ thậm chí chẳng buồn che giấu bộ mặt thật của mình.
Những lời này mới chính là con người anh ta.
Còn người chồng luôn gọi tôi là "vợ yêu", "bé cưng", thì ra mới là… quỷ!
Dù tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng bảy năm hôn nhân lại chỉ đổi lấy một câu "đáng chết" khiến tôi không thể nào chịu đựng được nữa.
Những lời Tiểu Đào từng nói vang lên trong đầu tôi:
"Mẹ mới là người đáng chết!"
Hóa ra, người đứng sau thao túng cả Ngô Hồng Cẩm và Tiểu Đào chính là Tống Uy!
Tôi đỏ hoe mắt, trừng trừng nhìn anh ta.
Nhưng Tống Uy như được nước, tiếp tục nói với vẻ đầy đắc ý:
"Giờ pháp y kỹ thuật cao lắm, kiểm tra sơ cũng biết Ngô Hồng Cẩm c.h.ế.t là do tự ngã.
"Cùng lắm, tôi chỉ bị kết tội xúc phạm thi thể. Vậy thì làm được gì tôi?"
Anh ta kéo dài giọng, cố tình chọc tức tôi.
Đúng là cầm thú!
Tôi nghĩ tới việc từ nhà phát hiện t.h.i t.h.ể trong tường, rồi sau đó là nồi "canh thịt người" — sớm muộn cảnh sát cũng sẽ tìm ra.
Tống Uy đã biết mình không thể trốn thoát, nên quyết định vứt bỏ tất cả, chỉ nhận tội nhẹ hơn.
Từ g.i.ế.c người trở thành xúc phạm thi thể, anh ta rõ ràng rất hiểu sự khác biệt giữa hai tội danh.
Tôi không thể nhịn nữa!
Tôi cầm lấy cốc nước trên bàn, ném thẳng vào mặt anh ta:
"Tôi đúng là mù mắt mới lấy phải thứ khốn nạn như anh!"
Tống Uy lập tức bật dậy, cơn giận dữ bộc phát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-dao-nhon-trong-bong-toi/20.html.]
"Con tiện nhân này, mày dám đánh tao?
"Tao nhịn mày đủ lâu rồi! Đồ đàn bà thối tha!"
Anh ta lao về phía tôi, ánh mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng tôi.
Nhưng đây là đồn cảnh sát, tôi không sợ anh ta.
Tôi lùi lại, hét lớn:
"Cảnh sát! Người này định hành hung tôi!"
Cảnh sát bên ngoài nghe thấy động tĩnh lập tức mở cửa, tách hai chúng tôi ra.
Tôi được đưa đến một phòng nghỉ riêng để chờ đợi bước điều tra tiếp theo.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, tôi cố gắng sắp xếp lại tất cả những sự kiện đã xảy ra:
1/ Ngô Hồng Cẩm chết, t.h.i t.h.ể bị mẹ con Tống Uy giấu trong chum rượu và luyện thành thứ gọi là nhân nhục sát.
2/ Sau khi tôi kết hôn với Tống Uy, không thể lấy tiền từ tôi, họ bắt đầu nảy sinh ý định độc ác.
3/ Họ dùng con búp bê ma để ám Tiểu Đào, khiến tôi tin rằng có ma quỷ thật sự, làm tôi suy sụp cả tinh thần lẫn thể chất, và cuối cùng quay về nhà họ Tống.
4/ Kế hoạch của họ là cho tôi uống nhân nhục sát, biến tôi thành công cụ hoàn toàn bị họ thao túng.
Quá kinh hoàng.
Bảy năm chung sống, người mà tôi nằm cạnh mỗi đêm lại là một kẻ quái vật đến mức này.
Ngày hôm sau, kết quả pháp y đã được gửi đến.
Xác minh rõ ràng, bộ xương trong chum rượu chính là của Ngô Hồng Cẩm.
Tống Uy không hề bất ngờ trước kết quả, thậm chí còn tỏ ra tự mãn.
Anh ta ngẩng cao đầu, giơ tay ra chờ cảnh sát còng tay.
Khi bị còng tay, anh ta nghiêng đầu, nheo mắt nhìn tôi, giọng đầy thách thức:
"Vợ à, cùng lắm vài năm nữa là anh lại ra thôi~"
Tôi giữ thái độ lạnh nhạt, không đáp lại lời anh ta.
Tôi vẫn đang chờ — chờ một báo cáo khác được hoàn thành.
Khi mẹ con Tống Uy bị dẫn đi, xe của bố mẹ tôi cũng đã đến đồn cảnh sát để đón tôi và Tiểu Đào.
Sau khi hiểu rõ toàn bộ sự việc, bố mẹ không trách móc hay quở trách tôi điều gì.
Họ chỉ ôm tôi vào lòng thật chặt, không nói một lời.
Lúc này tôi mới nhận ra, chỉ có bố mẹ mới thật sự yêu thương tôi vô điều kiện.