Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con Dao Nhọn Trong Bóng Tối - 17. Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-11-22 02:19:12
Lượt xem: 240

Giọng nói điềm nhiên của bà khiến tôi nhận ra rằng, Tiểu Đào vẫn luôn trong trạng thái này vì bà cố tình giữ như vậy.

 

Có lẽ, bà làm thế để tránh cho con bé phải chịu ảnh hưởng bởi mọi chuyện giữa tôi và Tống Uy.

 

Tôi bế Tiểu Đào ra ngoài, giao cho bố mẹ trông nom, sau đó quay lại căn phòng nhỏ để nói chuyện rõ ràng với thần bà.

 

Tôi ngồi xuống, hỏi thẳng:

 

"Cuộc gọi báo án kia là do bà thực hiện, đúng không?

 

"Chỉ dựa vào lời nói thì cảnh sát sẽ không điều động nhiều người đến như thế.

 

"Chắc hẳn bà đã cung cấp bằng chứng nào đó. Ví dụ như…"

 

Thần bà không vòng vo, tiếp lời tôi:

 

"Ví dụ như các phần thi thể."

 

Tôi sững người, cảm giác suy đoán của mình ngày càng trở nên rõ ràng.

 

Thần bà tiếp tục giải thích:

 

"Xác của Ngô Hồng Cẩm luôn được giữ trong chum rượu.

 

"Ba tháng trước, mẹ con Tống Uy tìm đến tôi để luyện thứ gọi là nhân nhục sát.

 

"Chính tôi đã khiến hồn phách của Ngô Hồng Cẩm nhập vào con búp bê, sau đó là vào người con gái của cô.

 

"Nhưng nhập hồn chỉ là bước đầu.

 

"Muốn kiểm soát hoàn toàn, cô bắt buộc phải uống thứ canh được nấu từ xác của cô ấy."

 

Tôi thở dài.

 

Tất cả những gì tôi suy đoán đều đúng.

 

"Được rồi, tôi hiểu rồi."

 

Nói xong, tôi rời khỏi căn phòng.

 

Ngô Hồng Cẩm thực sự đã chết.

 

Xác cô ấy bị dùng để luyện thành nhân nhục sát, trở thành công cụ của mẹ con Tống Uy, chẳng còn chút ý thức nào.

 

Người mà tôi thấy trong giấc mơ, không phải là Ngô Hồng Cẩm.

 

Mà là thần bà.

 

Thần bà là một người tinh thông các thuật liên quan đến ma quỷ.

 

Bà giúp mẹ con Tống Uy hại tôi, nhưng khi thấy tôi bị đẩy vào đường cùng, bà lại dùng danh nghĩa của Ngô Hồng Cẩm để vào giấc mơ tôi, giúp tôi nhìn rõ bộ mặt thật của họ.

 

Không chỉ thế, bà còn báo cảnh sát trước, cứu mạng tôi và Tiểu Đào.

 

Tôi từng tin tưởng Tống Uy — người chung sống với tôi bảy năm, người mà tôi đã sinh con gái cho.

 

Nhưng anh ta sẵn sàng dùng chính con gái ruột của mình để làm mồi, thậm chí tìm cách đoạt mạng tôi.

 

Người mà tôi từng coi là gia đình, hóa ra còn đáng sợ hơn cả những kẻ "giả thần giả quỷ" mà tôi luôn khinh miệt.

 

Hai tiếng sau, Tiểu Đào tỉnh lại.

 

Con bé không nhớ gì về những chuyện đã qua, giống như vừa ngủ một giấc dài.

 

Đôi mắt tròn xoe, trong sáng nhìn tôi, giọng nói mềm mại hỏi:

 

"Mẹ ơi, chúng ta đang ở đâu vậy?

 

"Hình như con vừa mơ một giấc mơ.

 

"Con thấy mẹ khóc trong giấc mơ đó…

 

"Mẹ đừng khóc nhé, Tiểu Đào sẽ hát cho mẹ nghe~

 

'Những ngôi sao trên trời rơi lệ…

 

"Những đóa hồng trên đất héo tàn…'"

 

Giọng hát non nớt và ánh mắt ngây thơ của con bé khiến tôi không kìm được nước mắt.

 

Tôi đã mất tất cả, nhưng ít nhất, tôi vẫn còn có con bé.

 

Tôi ôm chặt Tiểu Đào, nước mắt trào ra trong niềm vui sướng:

 

"Mẹ không sao, Tiểu Đào của mẹ giỏi nhất!"

 

Tôi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, cảm giác như mọi thứ cuối cùng cũng trở lại bình yên.

 

Sau đó, tôi để bố mẹ đưa Tiểu Đào về Lạc Thành trước, vì tôi vẫn còn việc cần giải quyết ở đây.

 

Khi Tiểu Đào và bố mẹ rời đi, tôi nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát.

 

"Chào cô Lưu, ở đây có một vụ án cần cô phối hợp."

 

"Được, tôi sẽ đến ngay."

 

15

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-dao-nhon-trong-bong-toi/17-hoan.html.]

 

Khi đến đồn cảnh sát, tôi lại gặp Tống Uy.

 

Nhưng lần này, anh ta không còn dáng vẻ tự tin như trước nữa.

 

Cả người anh ta bơ phờ, tuyệt vọng, thậm chí phát điên.

 

Thấy tôi, Tống Uy vùng vẫy dữ dội, hét lớn:

 

"Con đàn bà độc ác! Tao không hạ độc, không hạ độc!"

 

Tôi khẽ cười, rồi quay sang hỏi viên cảnh sát đưa tôi đến:

 

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

 

Viên cảnh sát rút ra một bản báo cáo giám định, đưa cho tôi xem.

 

"Chúng tôi đã phát hiện tetramine (thuốc diệt chuột) trong mẫu canh thịt người.

 

"Tin nhắn cô gửi đêm qua nói rằng mẹ con nhà họ Tống luôn ép cô uống, đúng không?"

 

Tôi gật đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc:

 

"Tôi thật không ngờ… họ ép tôi ăn canh thịt người chưa đủ ghê tởm, còn muốn dùng thuốc diệt chuột để g.i.ế.c tôi!"

 

Tống Uy điên cuồng la hét:

 

"Chúng tôi không hạ độc! Không có độc! Chúng tôi chỉ định dùng nhân nhục sát để kiểm soát cô, tuyệt đường nhà cô thôi!

 

"Con đàn bà kia tự bỏ thuốc chuột vào để hại chúng tôi! Con đàn bà độc ác! Mày sẽ c.h.ế.t không toàn thây!"

 

Tôi bình tĩnh đáp lại:

 

"Ý anh là tôi muốn g.i.ế.c chính mình sao?"

 

Lời nói của anh ta chẳng khác gì một màn biện hộ vô lý và lố bịch.

 

Viên cảnh sát đứng gần đó không nhịn được, quát lên:

 

"Tôi thấy hắn điên rồi! Còn dám nhắc đến cái gì mà 'nhân nhục sát', điều khiển người!

 

"Muốn g.i.ế.c người mà còn bày đặt mê tín dị đoan nữa!"

 

Tống Uy giờ đây không khác gì một con thú bị dồn vào đường cùng.

 

Tôi đứng đó, lạnh lùng nhìn anh ta, lòng hoàn toàn dứt khoát.

 

Mọi thứ đã kết thúc.

 

"Đúng vậy, tuyệt đường sống, chẳng phải là kiểu 'phượng hoàng nam' sao? Đầu độc vợ để g.i.ế.c người."

 

Một kẻ bệnh hoạn, không chỉ xúc phạm t.h.i t.h.ể mà còn nấu canh thịt người cho vợ mình, làm sao có ai tin lời hắn?

 

Kẻ phản bội, tất nhiên, phải trả giá.

 

16

 

Ngày sau khi vụ án kết thúc, tôi chọn một ngày đẹp trời để quay lại Giang Trấn.

 

Dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, tôi đã dựng một bia mộ cho Ngô Hồng Cẩm, mua một bộ váy cưới để cùng cô ấy an táng.

 

Nhân viên chăm sóc nghĩa trang nhìn tôi với ánh mắt cảm động, nói:

 

"Cô Lưu thật là một người tốt. Cô gái này mất tích gần 8-9 năm, không ai tìm. Cảnh sát qua ADN tìm được gia đình cô ấy, nhưng khi đến nơi, vì gia đình tan nát vì cờ bạc, chỉ còn lại anh trai cô ấy nằm trên giường hút thuốc. Họ không thể lo cho cô ấy được nữa."

 

Tôi mỉm cười, đưa bó hoa hướng dương lên, đáp lại:

 

"Tôi không phải người tốt. Tôi chỉ may mắn hơn cô ấy một chút thôi."

 

Sau đó, tôi lại đến nhà thần bà.

 

Lần này, tôi mang theo một tờ hóa đơn thanh toán viện phí.

 

Sau khi rời đi lần trước, tôi đã tìm hiểu về thần bà và biết rằng con gái của bà đã kết hôn với một người không tốt. Cô ấy bị bạo hành đến mức phải nhập viện, để lại di chứng ở chân và tâm lý suy sụp do chứng kiến chồng đánh đập con mình đến chết. Cô ấy đã phải sống trong bệnh viện tâm thần suốt những năm qua.

 

Dù là người có thể giao tiếp với ma quỷ, thần bà cuối cùng cũng không thể chống lại sự tàn nhẫn của con người.

 

Thần bà không muốn con gái mình phải chịu khổ, bà chọn một bệnh viện tư nhân có chi phí cao.

 

Tôi nghĩ, có lẽ chính vì lý do này mà thần bà đồng ý giúp mẹ con Tống Uy luyện nhân nhục sát.

 

Tuy nhiên, khi bà thấy Tiểu Đào, lòng mẹ trong bà trỗi dậy, và cuối cùng bà đã kịp thời ngừng một thảm kịch.

 

Thần bà nhận lấy hóa đơn, nói một câu đầy cảm kích:

 

"Cảm ơn. Tôi không giúp nhầm người, cô là người tốt."

 

Tôi đáp lại:

 

"Tôi chỉ là người may mắn mà thôi."

 

Trên đời này có quá nhiều người tài giỏi hơn tôi, Ngô Hồng Cẩm đã dốc hết sức chống lại số phận, thần bà đã thức tỉnh lương tâm và chiến lược giúp đưa mẹ con Tống Uy vào tù.

 

Còn tôi, từ khi sinh ra đã không phải lo lắng gì, có bố mẹ bảo vệ, công việc thuận lợi, chỉ là nhờ chút may mắn trong việc đầu thai mà thôi.

 

Nếu tôi là họ, liệu tôi có thể làm tốt hơn họ không?

 

Cuộc sống này không phân biệt giàu nghèo, danh vọng, mà chính con người sống trong đó mang lại sức sống và sự tôn nghiêm cho cuộc đời.

 

Loading...