Cỏ Xuân Năm Sau Sẽ Lại Xanh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-12-29 09:13:58
Lượt xem: 2,704
Nói rồi, ta nhìn sang đối diện.
Hồng Trần Vô Định
Hôm nay, Tô Ngọc Nghiên cũng có mặt.
Bề ngoài, nàng nói chuyện với hoàng đế đầy khí chất, nhưng ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại giữa ta và Phó Cảnh Nguyên.
Nhìn dáng vẻ giả vờ thanh tao của nàng, ta bỗng dưng muốn khiêu khích.
"Ngươi nói xem, nếu ta xin hoàng thượng ban hôn cho hai người các ngươi thì sao nhỉ?"
Tay Phó Cảnh Nguyên khẽ run, vội vàng đáp, giọng nhanh như gió:
"Ta với A Ngọc không như nàng nghĩ! Ta nợ nàng ấy nhiều, chỉ muốn bù đắp cho nàng ấy… Chúng ta không phải tình cảm nam nữ thông thường. Ta có thể từ từ giải thích với nàng, nàng đừng hành động bốc đồng."
Thật nực cười.
Lời giải thích đáng lẽ ta phải nhận từ lâu, nay lại xuất hiện khi ta định vạch trần mối quan hệ của họ.
"Tiêu Tiêu…" Phó Cảnh Nguyên khẽ gọi, "Ta chưa bao giờ chán ghét nàng. Dạo gần đây ta có lạnh nhạt với nàng, nhưng đó chỉ là một chút thất vọng nhất thời. Chỉ cần nàng thay đổi, chúng ta lập tức có thể hòa hợp lại."
"Tối nay, ta sẽ bảo nhà bếp làm bánh củ ấu cho nàng, được không?"
"Không có củ ấu, thì làm sao có bánh củ ấu?"
Ta vừa nói vừa đứng dậy.
Ta chỉ không muốn tiếp tục diễn cảnh vợ chồng tình thâm trước mặt mọi người, nhưng Phó Cảnh Nguyên lại nghĩ rằng ta định đến chỗ hoàng đế mách lẻo, liền bất ngờ kéo mạnh váy ta.
Vì buổi tiệc được tổ chức trên bậc thang cao, chỗ ngồi cũng xây dựa vào bậc thang.
Hắn kéo một cái, khiến ta mất thăng bằng, trượt chân ngã xuống bậc thang.
Ngay khoảnh khắc đó, một luồng ánh sáng trắng lớn xuất hiện trước mặt ta.
Ta không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh này.
Ta nhớ luồng sáng này!
Vài năm trước, chính từ đây ta đã rơi vào thế giới này!
Ta phấn khích lao về phía ánh sáng.
Cùng lúc đó, ta nghe thấy tiếng ai đó hét lớn gọi tên mình từ phía sau.
"Lâu Tiêu!"
Bước chân ta khựng lại, quay đầu nhìn, và ngạc nhiên nhận ra…
Linh hồn ta đã rời khỏi thân xác.
Còn Phó Cảnh Nguyên lúc này đang ôm lấy thân thể ta, gương mặt đầy vẻ hoảng hốt, không ngừng gọi tên ta.
19
Mặc kệ hắn.
Ta tiếp tục lao về phía luồng ánh sáng trắng.
Nhưng mỗi lần ta sắp chạm đến, nó lại biến mất.
Vài giây sau, nó lại hiện ra cách ta vài mét.
Lặp đi lặp lại vài lần, ta mệt đến mức không còn sức để chạy tiếp.
Đây chẳng phải là trêu chọc ta sao?
Ai mà ngờ điều kiện để luồng sáng này xuất hiện lại là một tai nạn bất ngờ, chứ không phải do tự mình tìm cách chết?
Nghĩ đến đây, ta cảm thấy mình chịu đựng bao nhiêu đau đớn bấy lâu nay quả thật là vô ích!
Giờ đây, khi ta khó khăn lắm mới đợi được nó, nó lại giống như củ cà rốt treo trước mặt con lừa, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới.
Càng nghĩ, ta càng thấy bực bội…
Nhìn luồng sáng trước mắt tạm thời không cách nào chạm đến, ta đành đưa ánh mắt quay lại phía không xa.
Phó Cảnh Nguyên gọi tên ta vài lần, sau đó lập tức quay sang nói với Tô Ngọc Nghiên:
"A Ngọc, mau cho người đi tìm ngự y kia đến!"
Ánh mắt Tô Ngọc Nghiên thoáng chớp lên.
Hoàng đế đã nghe thấy, bèn hỏi:
"Ngự y gì? Trẫm lần này vi hành không mang theo ngự y."
"Chính là ngự y mà phụ hoàng ban cho A Ngọc."
"Trẫm khi nào ban ngự y cho A Ngọc?"
Phó Cảnh Nguyên ngẩn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-xuan-nam-sau-se-lai-xanh/chuong-6.html.]
Tô Ngọc Nghiên vội giải thích:
"Là ta chưa nói rõ với Cảnh Nguyên, người đó quả thực có tham gia kỳ tuyển chọn ngự y, nhưng cuối cùng không được chọn."
"Cái gì?"
Phó Cảnh Nguyên trừng lớn mắt, buột miệng:
"Vậy mà mỗi lần khám cho Tiêu Tiêu, hắn đều nói chắc như đinh đóng cột sao?"
"Hắn… hắn có thật tài."
Tô Ngọc Nghiên gượng gạo trả lời.
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt của Phó Cảnh Nguyên gần như trở nên vô cùng khó coi.
Tô Ngọc Nghiên vội chuyển chủ đề:
"Chuyện quan trọng trước mắt là mau tìm người đến xem tình hình đi."
20
Lúc này, ngoài tiểu viện.
Tiểu Linh như gà mẹ bảo vệ con, sống c.h.ế.t không cho Phó Cảnh Nguyên và Tô Ngọc Nghiên vào.
Sắc mặt Phó Cảnh Nguyên càng lúc càng khó coi.
Tô Ngọc Nghiên liền khuyên nhủ:
"Cảnh Nguyên, đừng kích động. Có lẽ muội muội chỉ như trước đây, làm ầm ĩ một chút để ngài lo lắng, rồi sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi."
Nhưng lần này, Phó Cảnh Nguyên không lập tức đáp lại.
Bởi chỉ có hắn biết, hôm nay, ta thực sự biểu hiện một cách chán ghét cực độ với hắn.
Điều này hoàn toàn không phải hành động của một nữ nhân tranh sủng.
"Tránh ra."
Hắn lại lạnh lùng ra lệnh.
Tiểu Linh vẫn kiên quyết không nhường đường.
May mắn là lúc này đại phu từ trong phòng đi ra.
Ông chắp tay trước Phó Cảnh Nguyên:
"Vương gia, Vương phi không nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ nghỉ thêm một chút sẽ tỉnh lại."
Phó Cảnh Nguyên như trút được gánh nặng, thở phào:
"Vậy thì tốt."
"Chỉ tiếc bữa tiệc này…"
Tô Ngọc Nghiên đứng bên cạnh thở dài:
"Hoàng thượng khó khăn lắm mới đến đây, kết quả lại để mọi việc kết thúc qua loa thế này. Không biết trong lòng ngài ấy sẽ nghĩ thế nào."
Nghe vậy, lông mày của Phó Cảnh Nguyên lại nhíu chặt.
"Đợi Lâu Tiêu tỉnh lại, ta sẽ hỏi nàng rốt cuộc là chuyện gì. Ngã một cái lại khiến mọi chuyện náo loạn như vậy."
Chỉ tiếc rằng—
Hắn không bao giờ có thể đợi được ta nữa.
Ta đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, trong lòng thầm nghĩ.
Tiểu Linh vốn đã không ưa hai người này, nay nghe bọn họ nói những lời vô tâm như vậy, càng thêm tức giận, không kiềm chế nổi.
"Hai người đúng là một cặp trời sinh, biết bao nhiêu binh khí không học, lại đi học kiếm! Tiểu thư thật là xui tám đời mới dính phải các người!"
Lời vừa dứt, Phó Cảnh Nguyên không nhịn được nữa, giáng một cái tát xuống mặt nàng.
"Đồ tiện tỳ, ta đúng là cho ngươi mặt mũi quá rồi, nên ngươi mới dám hỗn xược trước mặt ta như vậy."
Tiểu Linh ôm mặt, cười lạnh:
"Mặt của Vương gia đúng là lớn đến mức chứa được cả núi sông, cái mặt như vậy, ta không dám nhận!"
"Người đâu!"
Phó Cảnh Nguyên giận đến cực điểm, hét lớn.
Hai tên lính lập tức chạy tới.
Ta thầm kêu không ổn, vội vã đưa tay ra, nhưng chỉ xuyên qua cơ thể bọn họ.
"Đem con tiện tỳ này lôi xuống, đánh ba mươi roi!"