Cô vợ nuôi từ bé của Đại thiếu gia du côn bất lương - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-01-13 15:44:42
Lượt xem: 268
Thư Hòa An ở lại bệnh viện một tiếng. Đến khi nhận được cuộc gọi từ Hầu Yến Lương, hắn hỏi Thư Hòa An đang ở đâu để chạy đến đón.
Thư Hòa An nói mình có thể tự về, nhưng Hầu Yến Lương lập tức đoán ra cô đang ở bệnh viện.
“Mẹ em khỏe hơn chưa? Để anh mua ít quà bổ đến thăm mẹ vợ nhé.”
Bây giờ, Hầu Yến Lương sẵn sàng gọi mẹ Thư Hòa An là “mẹ vợ”.
Thư Hòa An không muốn Hầu Yến Lương lên phòng bệnh. Cô sợ hắn sẽ làm gì đó khiến mẹ phát hiện ra điều bất thường.
“Không cần đâu!” Thư Hòa An vội vàng từ chối, giọng nói đầy căng thẳng, như sợ chỉ cần chậm một giây là hắn sẽ lên đến nơi.
Hầu Yến Lương không nói gì. Dù qua điện thoại, Thư Hòa An cũng cảm nhận được hắn đang tức giận.
Tính khí Hầu Yến Lương rất tệ, thường nổi giận vì những chuyện nhỏ nhặt. Điều đó buộc Thư Hòa An phải cẩn thận hơn trong từng hành động, để tránh chạm vào giới hạn của Hầu Yến Lương.
“Tại sao không cho anh lên? Dù gì bà cũng là mẹ vợ tương lai của anh. Gặp một lần chẳng lẽ không nên sao? Hơn nữa, anh đã bỏ tiền ra chữa bệnh cho mẹ rồi. Hòa An, đừng vô tâm với anh như thế.”
Hầu Yến Lương lại dùng lời lẽ đó để bắt cóc đạo đức Thư Hòa An.
Thư Hòa An luôn biết rõ mình không sai. Người sai là hắn ta. Chính Hầu Yến Lương đã hủy hoại cuộc sống của Thư Hòa An.
Nhưng Thư Hòa An sợ hãi.
Thư Hòa An và mẹ chỉ là những người bình thường, còn Hầu Yến Lương lại có quyền có tiền. Nếu Thư Hòa An chạy trốn hoặc chống lại Hầu Yến Lương, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Thư Hòa An không thể chịu nổi rủi ro đó. Tất cả áp lực và đau khổ, Thư Hòa An chỉ có thể âm thầm nuốt vào lòng.
Sau khi bình tĩnh lại, Thư Hòa An cố gắng xoa dịu hắn:
“Không phải, mẹ em cần nghỉ ngơi rồi. Em có thể tự về nhà được mà.”
Xuống lầu, Thư Hòa An đã thấy chiếc xe quen thuộc đậu trước cửa, còn Hầu Yến Lương đang dựa vào cửa xe chờ cô.
Dù ở khoảng cách xa, ánh mắt của hai người đã chạm nhau. Thư Hòa An vô thức muốn lẩn tránh, nhưng lại buộc mình không được lùi bước.
Hầu Yến Lương tiến lại gần, còn Thư Hòa An cất tiếng hỏi trước: “Sao anh lại tới đây?”
Hầu Yến Lương nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, nụ cười trên môi cũng mang theo vẻ kỳ lạ.
“Để em tự về anh không yên tâm.”
Thực ra là hắn không yên tâm vì sợ Thư Hòa An sẽ đưa mẹ bỏ trốn thì đúng hơn.
Thư Hòa An giấu đi sự mỉa mai trong ánh mắt, lạnh nhạt nói lời cảm ơn hắn.
Hầu Yến Lương xoa đầu Thư Hòa An, vòng tay qua vai cô, rồi cùng Thư Hòa An bước về phía xe.
“Lần sau ra ngoài nhớ nói với anh một tiếng, anh sẽ lo lắng đấy.”
Thư Hòa An không muốn để tâm đến việc hắn cố gắng tước đoạt chút tự do cuối cùng của cô.
Thư Hòa An im lặng, Hầu Yến Lương cũng không nhắc lại. Hắn biết Thư Hòa An chắc chắn nghe thấy, chỉ là cô đang giận dỗi, không muốn trả lời hắn mà thôi.
Thỉnh thoảng, kiểu giận dỗi nho nhỏ này hắn vẫn có thể chấp nhận được. Ai bảo hắn thích Thư Hòa An chứ? Đối với Thư Hòa An, hắn luôn rộng lượng hơn so với người khác, điều đó là hiển nhiên.
Thật ra, bỏ qua những điều không hay, Hầu Yến Lương đối xử với Thư Hòa An rất tốt.
Ăn mặc, đi lại, sinh hoạt, tất cả đều là những điều tốt nhất mà hắn mang lại, chưa từng để Thư Hòa An thiếu thốn điều gì. Nếu Thư Hòa An thông minh hơn, biết tính toán hơn, cô nên hiểu rõ mình cần phải chọn gì. Đây là cuộc sống mà rất nhiều người ao ước nhưng chẳng thể chạm tới.
Nhưng Thư Hòa An không muốn gì cả. Cô không có quá nhiều ham muốn. Chỉ cần mẹ được chữa khỏi bệnh, Thư Hòa An vẫn có thể tiếp tục đi học, ăn no mặc ấm, vậy là đủ rồi.
Những thứ vượt ngoài kỳ vọng mà hắn cho Thư Hòa An chỉ khiến cô gái nhỏ cảm thấy áp lực trong lòng.
Hầu Yến Lương thường lấy lý do chu cấp cho Thư Hòa An để đòi hỏi vô độ. Những thứ vật chất hắn đang ban cho Thư Hòa An bây giờ, sau này Thư Hòa An chẳng thể nào trả nổi.
Ngoài việc chiếm hữu con người Thư Hòa An, cô không biết hắn còn muốn gì từ mình nữa.
Sinh nhật 18 tuổi của Thư Hòa An, Hầu Yến Lương tặng cô một căn nhà, ngay trong thành phố, giấy tờ sở hữu chỉ ghi tên Thư Hòa An.
Món quà chân thành đơn giản như thế này lẽ ra phải khiến người khác cảm động, nhưng khi Thư Hòa An nhìn thấy nó, cô chỉ cảm thấy sợ hãi.
Thư Hòa An không dám nhận.
"Em không cần."
Khi Thư Hòa An từ chối, sắc mặt Hầu Yến Lương tối sầm lại, món quà của hắn bỗng chốc bị Thư Hòa An né như né tà.
Nhưng hôm nay là sinh nhật Thư Hòa An, hắn cố gắng kìm nén không nổi giận với Thư Hòa An.
"Tại sao không nhận? Em không thích à?"
Thư Hòa An cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Không thích."
"Vậy em thích gì?" Hầu Yến Lương ép buộc, nhất định bắt Thư Hòa An nhận món đồ hắn tặng.
Nhưng Thư Hòa An chỉ cảm thấy hắn thật phiền phức, không dám trái ý hắn, đành viện lý do né tránh.
"Anh không cần tặng em gì cả, những gì anh cho em đã đủ nhiều rồi."
Hầu Yến Lương nghe ra ẩn ý trong lời nói của Thư Hòa An, ánh mắt lạnh lẽo dần tan chảy, tựa như cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng thổi qua, mang đến chút ánh sáng dịu dàng.
Số tiền này với Hầu Yến Lương chẳng đáng là bao. Đối với hắn, tặng nhà chẳng khác gì tặng túi xách son phấn, chỉ là chuyện nhỏ trong khả năng của mình.
Những suy nghĩ nhỏ nhoi không mấy tinh ranh của Thư Hòa An, Hầu Yến Lương dễ dàng đoán được. Dường như có dòng nước ngọt ngào đang chảy trong lòng, khiến trái tim Hầu Yến Lương mềm nhũn.
Hầu Yến Lương ôm Thư Hòa An vào lòng, hôn lên trán cô gái nhỏ, âu yếm cọ má mình lên gương mặt Thư Hòa An, như một chú chó bự lông xù vui vẻ.
"Đợi nghỉ hè, anh đưa em đi du lịch nước ngoài, được không?"
Không. Thư Hòa An chẳng muốn đi đâu cả.
"Em muốn ở nhà với mẹ."
Hầu Yến Lương chậc một tiếng, vòng tay ôm chặt lấy Thư Hòa An hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-vo-nuoi-tu-be-cua-dai-thieu-gia-du-con-bat-luong/chuong-14.html.]
"Em ở nhà có làm được gì đâu? Có hộ lý lo rồi, em không cần bận tâm."
Thư Hòa An định nói thêm gì đó nhưng hắn đã cắt ngang: "Cứ quyết định vậy đi. Nếu em còn nói muốn ở lại chăm mẹ, anh chỉ có thể đưa mẹ đi cùng chúng ta thôi."
Lời định nói ra lại bị nuốt ngược vào bụng.
Nếu hắn chỉ nhắm vào mình Thư Hòa An, có lẽ Thư Hòa An đã liều mạng chống đối. Nhưng khi hắn nhắm đến người thân duy nhất của cô, Thư Hòa An chỉ còn cách tiếp tục nhượng bộ.
Căn nhà Hầu Yến Lương mua cuối cùng vẫn bị hắn nửa ép nửa dụ đưa vào tay Thư Hòa An.
Dù nói là tặng nhà cho Thư Hòa An, thực chất là hắn lo lắng Thư Hòa An sẽ đón mẹ về sống cùng mình.
Hầu Yến Lương không muốn trong nhà có một bà lão suốt ngày lượn lờ trước mắt làm bóng đèn của hắn với vợ yêu. Mua nhà cho Thư Hòa An, Thư Hòa An sẽ để mẹ sống riêng. Nếu không yên tâm, cùng lắm sau này thuê thêm vài người giúp việc chăm sóc bà.
Kỳ nghỉ hè đến, Hầu Yến Lương kiên quyết đưa Thư Hòa An đi nước ngoài.
Trước khi rời đi, hắn còn cùng Thư Hòa An đến chào tạm biệt mẹ.
Trong mắt mẹ Thư Hòa An lúc này, Hầu Yến Lương tuyệt đối là người tốt. Bà hoàn toàn không chút đề phòng, vui vẻ giao Thư Hòa An cho hắn, còn dặn Thư Hòa An đi chơi vui vẻ, đừng làm phiền người ta.
Bản chất Hầu Yến Lương không thay đổi. Đêm đầu tiên sau khi máy bay hạ cánh, Hầu Yến Lương đã dẫn Thư Hòa An đến sòng bạc chơi bài.
Thư Hòa An không thích nơi đó, còn Hầu Yến Lương thì như cá gặp nước.
Hầu Yến Lương không nghiện cờ bạc. Thứ khiến hắn vui không phải cảm giác thắng được tiền, mà là khi chứng kiến đối phương thua đến tán gia bại sản, sụp đổ, tiếc nuối cùng những giọt nước mắt của họ.
Dù nơi này xa hoa lộng lẫy như thế, Thư Hòa An vẫn thấy khó chịu.
Thư Hòa An cầu xin Hầu Yến Lương cho cô về khách sạn nghỉ ngơi. Có lẽ thấy Thư Hòa An thực sự không quen, hắn "nhân từ" bảo người đưa Thư Hòa An về.
Bình thường Hầu Yến Lương có thể chơi bài cả đêm, nhưng nghĩ đến việc Thư Hòa An đang ở khách sạn, hắn chỉ chơi vài ván thắng rồi rời đi.
Thư Hòa An đã mệt cả ngày, sớm chìm vào giấc ngủ.
Phòng tối đen, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Cánh cửa mở ra rồi từ từ khép lại, ánh sáng từ hành lang chỉ le lói vài giây rồi tắt ngấm.
Mùi rượu nhàn nhạt hòa lẫn vào hương thơm trong phòng, những bước chân lộn xộn tiến về phía giường.
Người đàn ông xắn tay áo sơ mi đen, đứng bên giường Thư Hòa An. Gương mặt hắn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Thư Hòa An đang ngủ say trên giường.
Thư Hòa An gặp ác mộng, ngủ không an ổn, trên người toát mồ hôi rất nhiều.
Cô cảm giác như có gì đó đè nặng khiến mình không thở nổi, từng hơi thở nặng nề vang lên rõ rệt trong đêm tối tĩnh mịch.
Thư Hòa An bừng tỉnh, mở mắt ra thấy có người đang đè lên mình.
Máu trong người lập tức đông cứng, Thư Hòa An hét lên một tiếng thất thanh, vùng vẫy nhưng tay chân bị Hầu Yến Lương mạnh mẽ giữ chặt.
Đèn đầu giường bất ngờ bật sáng.
Sau giây lát mờ mịt, Thư Hòa An nhìn rõ người đàn ông đang đè trên mình, nồng nặc mùi rượu.
Gương mặt Hầu Yến Lương đỏ ửng, hơi thở nặng nề, nhiệt độ cơ thể nóng rực lan tỏa đến những nơi tiếp xúc với Thư Hòa An.
"Đừng động đậy!" Hầu Yến Lương cảnh cáo.
Thư Hòa An chống tay lên bụng hắn, nghẹn ngào cầu xin: "Em buồn ngủ, muốn ngủ..."
Lời cuối cùng bị Hầu Yến Lương dùng bàn tay thô bạo bịt chặt miệng Thư Hòa An chẳng thể thốt ra được.
Hắn lạnh lùng nhìn Thư Hòa An, đôi mắt cô gái nhỏ đầy sợ hãi.
Những tiếng nức nở yếu ớt tràn qua kẽ tay hắn, nước mắt chảy dài qua thái dương, thấm ướt những sợi tóc lộn xộn trên gối.
"Em thật sự nghĩ rằng anh dẫn em ra ngoài chỉ để chơi thôi sao?"
"Hòa An, anh chịu không nổi nữa."
...
Hai người ở bên nhau một tuần rồi quay về nước. Những ngày qua thực sự quá sức, Thư Hòa An thậm chí còn bị sốt cao một lần, làm Hầu Yến Lương vô cùng sợ hãi.
Nếu không phải Thư Hòa An khóc lóc đòi về nhà, có lẽ Hầu Yến Lương vẫn chưa muốn chấm dứt khoảng thời gian riêng tư hai người như vậy.
Sau khi xuống máy bay, Thư Hòa An gọi điện cho mẹ báo bình an. Lúc đó vẫn còn sáng sớm, Hầu Yến Lương tự mình lái xe đưa Thư Hòa An về.
Khi đi ngang qua một siêu thị, hắn đột nhiên dừng xe, nói muốn vào mua chút đồ, bảo Thư Hòa An chờ hắn một lát.
Thư Hòa An hạ cửa kính xe để lấy không khí, ánh mắt vô tình bắt gặp một cô gái đang ngồi bán hàng trước cửa siêu thị.
Cô ấy trạc tuổi Thư Hòa An, mặc chiếc áo sơ mi đã bạc màu vì giặt quá nhiều, bán mấy món đồ ăn nhỏ, nhưng buôn bán có vẻ ế ẩm chẳng có mấy khách.
Từ cô gái ấy, Thư Hòa An như thấy lại hình ảnh trong quá khứ của chính mình. Chỉ khác là cô ấy không có ai xuất hiện để giúp đỡ, không may mắn hơn Thư Hòa An, nhưng cũng chẳng kém phần đau khổ.
Hầu Yến Lương nhanh chóng quay lại. Thấy Thư Hòa An đang nhìn thất thần, hắn dõi theo ánh mắt Thư Hòa An. Khi nhìn thấy cô gái ấy, hắn cố tình hỏi:
“Nhìn gì thế?”
Thư Hòa An thu ánh mắt về, thờ ơ đáp: “Không có gì.” Rồi lại hỏi Hầu Yến Lương: “Anh mua gì thế?”
Hầu Yến Lương lấy từ trong túi ni lông ra một chiếc hộp nhỏ, giơ lên lắc lư trong không khí.
“Phòng ngừa là quan trọng nhất.”
Thư Hòa An đỏ bừng mặt vì giận dữ, quay đầu không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Hầu Yến Lương chỉ cười, cất đồ đi rồi lái xe rời khỏi đó.
Khoảnh khắc chiếc xe lăn bánh, ánh mắt Thư Hòa An chạm vào ánh mắt ngẩng lên của cô gái ấy.
Chỉ một ánh nhìn, rồi không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Dường như đó là một lời từ biệt với chính bản thân Thư Hòa An trong quá khứ.
Hoàn.