Có tiền nhưng không được tiêu, phải làm sao đây? - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-09 04:26:41
Lượt xem: 120
Nhưng vì tôi đã sớm quen với việc sống không cần tiền, nên tất cả trở nên nhẹ nhàng.
Hơn nữa, việc làm từ thiện hoàn toàn phù hợp với mục tiêu "tích đức" của tôi.
Nếu Tiểu Từ vẽ ra một bức tranh về những người phù hợp với mục tiêu của nó, tôi chắc chắn là một trong số đó. Thậm chí, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng các lựa chọn khác trong vòng quay của nó có thật sự tồn tại, hay ngay từ đầu xác suất chọn tôi đã là 100%.
Dù vậy, tôi không hỏi thêm gì. Tôi không thích đào sâu mọi chuyện. Chỉ cần việc tôi làm là thứ tôi muốn, khiến tôi thấy ý nghĩa, vậy là đủ.
“Người nghèo lo cho bản thân, người giàu giúp đỡ thiên hạ.”
Đôi khi, một người tầm thường như tôi cũng ôm giấc mộng cứu rỗi thế giới, bởi lẽ tôi đã từng được đón nhận thiện ý từ cuộc đời.
---
Ngày hôm sau, sau khi nghỉ ngơi, tôi trở lại với nghề cũ: đoán mệnh.
Sau khi ngủ liền một ngày, tối đó tôi thức xem phim đến gần 2 giờ sáng thì nhận được một tin nhắn:
“Chào ông chủ ước nguyện, tôi muốn nhờ cô tính mệnh giúp một người khác, được không?”
Người đó đưa cho tôi thông tin về một cô gái, rồi như sợ hiểu lầm, lại giải thích thêm:
“Cô ấy là bạn của tôi, tối nay bỗng nhiên không trả lời tin nhắn. Sau đó, cô ấy gửi cho tôi một tin, bảo tôi đến một nơi rất xa để tìm cô ấy. Tôi hỏi có chuyện gì thì cô ấy không nói, gọi điện lại tắt máy. Tôi thật sự lo lắng.”
Tình huống khá gấp, tôi nhanh chóng tính thử. Kết quả khiến tôi bất giác sững người.
Không có gì cả.
Tôi không thể tính được bất cứ điều gì liên quan đến cô gái đó – chuyện này gần như không thể xảy ra.
Trừ khi, thông tin được đưa ra hoàn toàn sai: sai tên, sai tuổi, sai ngày sinh… hoặc thậm chí, người này vốn không tồn tại.
Tôi nhíu mày, hỏi lại: “Cô gái này là bạn trên mạng của bạn sao?”
Đầu bên kia ngập ngừng vài giây rồi trả lời: “Đúng vậy.”
Tôi mở trang cá nhân của người được nhắc đến, dùng thông tin trên đó để tính lại.
... Tử khí.
Cô gái này tối nay sẽ gặp tai họa, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng!
Tôi lập tức bật dậy khỏi giường, nhắn ngay: “Đừng đến chỗ đó, báo cảnh sát trước đi!”
Người bên kia chỉ gửi lại một dấu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-tien-nhung-khong-duoc-tieu-phai-lam-sao-day/chuong-6.html.]
“Tôi nói thật, cô gái này không tồn tại. Nếu tôi không nhầm, thì đây là một cái bẫy. Bạn tuyệt đối không được đi!”
Tôi không phải cao nhân gì, khả năng tính toán cũng chỉ ở mức đơn giản, không thể nhìn trước tương lai hay cứu người. Tất cả những gì tôi làm được chỉ là cảnh báo.
Xanh Xao
Sợ người kia không tin, tôi nói thêm: “Bạn là một diễn viên, hoặc ít nhất cũng liên quan đến ngành giải trí. Đây là tài khoản phụ của bạn, bạn đã vào nghề lâu rồi nhưng sự nghiệp không mấy khởi sắc, có lẽ còn bị chèn ép. Gần đây, bạn gặp chuyện phiền toái, hình như liên quan đến chuyện tình cảm. Tôi nói nhiều như vậy chỉ để bạn tin tôi: người bạn trên mạng kia là bẫy, và rất có thể là do người bạn quen hạ bẫy. Nếu bạn đi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Linh cảm đây là một mạng người, tôi không thể chần chừ. Thấy bên kia không trả lời, tôi bắt đầu tính toán vị trí để đích thân đến, thì nhận được tin nhắn phản hồi:
“Được rồi, tôi hiểu, tôi sẽ không đi, cảm ơn cô.”
Người đó nhắn thêm: “Tôi đúng là diễn viên, nhưng chắc cũng không đủ trình gọi là diễn viên đâu. Tôi tên Thu Vân. Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”
Thu Vân.
Tôi ngẩn người, cái tên này nghe rất quen. Tôi thử tìm kiếm thông tin, nhưng chỉ thấy được vài mẩu nhỏ.
Cô ấy từng tham gia một số phim và chương trình truyền hình, nhưng chỉ là vai phụ mờ nhạt. Số lượng người theo dõi trên Weibo gần như không có, phần lớn bình luận đều là chỉ trích.
Trong ảnh, cô gái trẻ trông rất xinh đẹp, tự tin và tràn đầy sức sống.
Lo lắng vẫn còn, tôi lại tính thử lần nữa, phát hiện tử khí quanh cô đã biến mất. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Không rõ cô ấy đã giải quyết thế nào, nhưng nếu đến mức ảnh hưởng đến tính mạng, rất có thể đây là một vụ phạm tội nghiêm trọng. Chắc chắn Thu Vân đã báo cảnh sát.
Tôi nằm lại trên giường, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, rồi ngủ thiếp đi.
Đêm đó, Nam Thành đổ mưa lớn.
Dưới mưa, một cô gái trẻ cầm hai chiếc ô, bước vào một khách sạn. Cô gõ cửa một căn phòng, nhưng ngay khi cánh cửa mở, tay cô bị kéo mạnh vào trong.
Cô cố giãy giụa và cầu cứu nhân viên gần đó, nhưng không ai giúp đỡ.
Cô bị lôi vào phòng, nơi một nhóm đàn ông đang ngồi đánh bài, hút thuốc. Ánh mắt họ lạnh lùng, soi mói, đầy ác ý.
Người đàn ông kéo cô vào nói gì đó, rồi bất ngờ tát cô một cái. Cô ngẩng mặt lên, ánh mắt ngỡ ngàng, đau đớn và tuyệt vọng. Miệng mấp máy hỏi một câu:
“Tại sao?”
Những gì diễn ra sau đó giống như một cơn ác mộng: tiếng khóc, tiếng hét, tiếng cười chế giễu và những hành động kinh tởm.
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng nhưng ánh sáng lại ảm đạm. Bầu trời xám xịt, mưa vẫn rơi không ngớt.
“Chuyện gì vậy?” Tiểu Từ, hệ thống của tôi lo lắng hỏi.
Tôi xoa xoa huyệt thái dương, thở dài: “Sư phụ từng nói tôi có đôi mắt thiên nhãn, đôi khi có thể thấy trước tương lai… Có lẽ đó là số phận của cô ấy.”
Tiểu Từ thắc mắc: “Số phận? Ai cơ?”