Có tiền nhưng không được tiêu, phải làm sao đây? - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-09 04:23:33
Lượt xem: 128
Trên dòng trạng thái đó, tôi thấy một luồng khí vận màu vàng nhạt lấp lánh.
Nó đại diện cho cô giáo viết bài và cũng đại diện cho học sinh nhận được món quà từ cô.
Tôi bấm vào trang Weibo của cô giáo, thấy rằng cô ít đăng bài, nhưng mỗi bài đều toát lên sự giản dị và ấm áp.
Chẳng hạn như một bó hoa dại được học sinh tặng, một đoạn video hợp xướng, hoặc một tấm thiệp chúc mừng.
Từ những bức ảnh ấy, tôi cảm nhận được một luồng khí vận rực sáng. Màu vàng óng ánh, trong trẻo, không chút tạp chất, như một lớp ánh sáng bao quanh.
Khác với luồng khí vận mạnh mẽ, rực rỡ như ánh mặt trời của Dụ Diên, khí vận này thuộc về những con người bình thường, nhưng tốt đẹp. Chỉ có những người trong sáng, chính trực nhất mới có thể tỏa ra khí vận như vậy.
So với luồng khí vận đỏ sậm, biểu tượng của sự thăng tiến nhanh chóng, luồng ánh sáng vàng nhạt này hiếm hoi và đáng quý hơn nhiều.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, sau đó hỏi hệ thống:
“Cậu có thể hỗ trợ thêm một chút được không?”
[Hả? Tiểu Từ không hỗ trợ gian lận đâu nhé, ký chủ…]
“Tôi muốn giúp ngôi trường vùng núi này xây dựng một thư viện.” tôi chỉ vào bài đăng của cô giáo trên Weibo: “Các thủ tục xét duyệt và khởi công chắc sẽ rất phiền phức, tôi muốn mọi việc diễn ra nhanh hơn. Tiểu Từ, giúp tôi nhé.”
Hệ thống im lặng một chút, rồi giọng nói lập tức thay đổi:
[… Ký chủ tìm đúng người rồi đấy! Làm từ thiện khó khăn cỡ nào, cứ để Tiểu Từ lo!]
Tôi phấn khởi tâng bốc: “Tiểu Từ đúng là hệ thống đỉnh nhất!”
Xanh Xao
Tiểu Từ vờ khiêm tốn, hắng giọng: [Không vấn đề gì, ký chủ cứ yên tâm! Tiểu Từ là hậu thuẫn vững chắc của ngài!]
Được lời hứa hẹn, tôi yên tâm đến vùng núi nơi ngôi trường tọa lạc để bắt đầu công việc.
Trước buổi thương lượng với hiệu trưởng, tôi liên hệ với cô giáo qua WeChat:
“Chào cô! Tôi là ông chủ thực hiện ước nguyện Vãn Vãn Có Cá, tôi đã thấy nguyện vọng của cô và mong rằng lần này có thể giúp cô cảm tạ trời đất một cách trọn vẹn!”
Hôm sau, cô giáo Lâm Như Lam với gương mặt đầy bối rối cùng hiệu trưởng ra cổng trường đón tôi.
“Cô Lâm.” vị hiệu trưởng ngoài 50 tuổi tỏ ra vô cùng phấn khởi: “Vu tiểu thư đây muốn giúp trường chúng ta cải tạo cơ sở vật chất, miễn học phí cho các em học sinh, và xây dựng một thư viện. Tất cả đều nhờ bài viết cô chia sẻ về các em học sinh mà cô ấy đọc được!”
Đôi mắt Lâm Như Lam mở to, gần như bàng hoàng hỏi tôi:
“Ông chủ điều ước… Vãn Vãn Có Cá là cô sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-tien-nhung-khong-duoc-tieu-phai-lam-sao-day/chuong-4.html.]
“Là tôi.” trước thái độ trang trọng của hiệu trưởng, tôi hơi ngại ngùng, “Cô Lâm, tôi thấy nguyện vọng cô viết về học sinh nên đến đây để giúp hiện thực hóa điều đó.”
---
Ngôi trường nằm sâu trong núi, đường xá lầy lội. Tôi phải ngồi xe buýt rất lâu mới tới được.
Ngôi trường cũ kỹ với mái ngói hỏng, vài mét dưới mái hiên là hàng chục đứa trẻ ngồi trên ghế gỗ cũ kỹ, đôi mắt sáng ngời, đầy khát khao học hỏi.
Có lẽ, suốt đời các em sẽ không rời khỏi nơi này. Vì thế, sách vở chính là cây cầu giúp các em tưởng tượng về thế giới bên ngoài.
Lâm Như Lam đã ở đây 5 năm.
Năm đầu tiên, bố mẹ khuyên cô: “Dạy học ở đây chỉ là để làm đẹp lý lịch thôi, đủ một năm thì về đi.”
Năm thứ hai, họ hàng hỏi: “Lam Lam, sao mãi không thấy con về? Nhà mình đâu thiếu điều kiện, về sớm đi.”
Năm thứ ba, bạn bè nói: “Cậu gầy hẳn đi đấy, Tiểu Lam, sống ở đó khổ lắm đúng không?”
Năm thứ tư, không ai nói gì nữa. Họ nhận ra, Lâm Như Lam không định quay về.
Năm thứ năm, khi gọi video, bố mẹ cô nghẹn ngào: “Con cứ làm điều con muốn, mãi mãi con là niềm tự hào của chúng ta.”
Ngôi trường gồm tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông gộp chung. Với mỗi học sinh, Lâm Như Lam luôn nói:
“Các em phải học thật tốt, thế giới này rộng lớn, nhưng tầm mắt của các em luôn có thể chạm tới mọi thứ nếu cố gắng.”
Có lẽ các em sẽ không thể đi xa, sẽ sống cuộc đời của những người bình thường như cô giáo, nhưng hy vọng rằng trong lòng các em, luôn có giấc mơ hướng tới những chân trời xa xôi.
Chúng ta tuy sống trong nơi bùn lầy, nhưng vẫn luôn ngẩng đầu ngắm sao trời.
“Thư viện chỉ là bước khởi đầu.” tôi chỉ vào bản thiết kế, nói với hiệu trưởng và các thầy cô: “Lần đầu đến đây, tôi thấy đường xá rất tệ, đầy cỏ dại và bùn lầy. Nhiều học sinh đi học rất bất tiện, ra thị trấn cũng chẳng dễ dàng. Vì thế, bước tiếp theo tôi muốn làm là xây dựng một con đường.”
Hiệu trưởng sững người, rồi đôi mắt ông dần đỏ hoe.
“Cô Vũ, tôi thật sự…” Ông lúng túng một lúc rồi nghẹn ngào: “Tôi thay mặt lũ trẻ ở đây cảm ơn cô… Thật sự cảm ơn rất nhiều…”
Nhờ sự hỗ trợ của Hệ thống, tôi liên hệ được một đội thi công vô cùng hiệu quả.
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ ngôi trường sáng sủa hẳn lên, thư viện cũng bắt đầu được sửa chữa.
Không dừng lại ở đó, tôi tiếp tục quyên góp cho thư viện, đồng thời xây thêm hai dãy nhà: một khu dành cho việc học tập, khu còn lại để trường tự sắp xếp sử dụng, có thể làm phòng giáo dục, mỹ thuật hoặc âm nhạc.
Ngoài ra, tôi còn chi một khoản tiền lớn để cải thiện bữa ăn và chỗ ở cho các em học sinh. Với những gia đình khó khăn không đủ tiền mua sách giáo khoa, tôi lập quỹ học bổng để giúp các em tiếp tục đến trường.
Hiệu trưởng đề nghị tổ chức một buổi tiệc cảm ơn, chuẩn bị vài tiết mục biểu diễn để bày tỏ lòng biết ơn. Tôi vội vàng từ chối.