Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Có tha thứ cho mẹ không? - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:57:12
Lượt xem: 3,118

7

 

 

 Tôi đã chec

 

 Chec nhẹ nhàng.

 

 Trong vòng hai ngày, thithể tôi biến thành một nắm tro nhỏ và được mẹ tôi cho vào một chiếc bình.

 

 Tâm hồn tôi như bồng bềnh nhìn mẹ tôi từ ban đầu sợ hãi, tức giận, đau đớn đến chec lặng.

 

 Thực ra, cách đây rất lâu, khi bị mẹ đ á n h, ban đêm tôi không thể ngủ ngon vì gặp ác mộng, tôi…

 

 Tôi đã nghĩ về nó vô số lần——

 

 Mẹ tôi sẽ ra sao nếu tôi chec như thế này?

 

 Lúc đó tôi tưởng bà ấy sẽ suy sụp, tỉnh ngộ và hối hận.

 

Bà ấy sẽ ôm xác tôi mà khóc một cách cay đắng, sẽ ăn năn vì từng lời nói, về những đau khổ mà bà ấy đã gây ra cho tôi.

 

Bà ấy sẽ nói - "Chi Xuân, mẹ xin lỗi, đó là lỗi của mẹ, lẽ ra mẹ không nên đối xử với con như vậy".

 

 Nhưng tôi đã sai.

 

 Khi tôi ngã từ trên mái nhà xuống và mẹ tôi phải đối mặt với lời buộc tội của cô giáo, điều đầu tiên mẹ nói là————

 

 "Không phải tôi, không phải lỗi của tôi, là cô ấy... chính cô ấy..."

 

 Khi cô ấy lau nước mắt và đặt tôi vào trong bình, điều bà ấy nói là————

 

 "Chi Xuân, tại sao con lại n h ả y lầu, tại sao lại uy h.i.ế.p mẹ?"

 

 Đến lúc này bà ấy vẫn tỉnh ngộ, vẫn đang suy nghĩ tại sao tôi lại uy h.i.ế.p bà.

 

 Tôi được mẹ đưa về nhà.

 

Bà ấy đặt tro của tôi trong phòng và nhìn chúng mỗi ngày trước khi đi ngủ, sau đó nằm trên giường với đôi mắt mở trừng trừng.

 

 Tôi không biết bà ấy đang nghĩ gì.

 

 Bà ấy có đang nghĩ về tôi không?

 

 Liệu bà ấy có hối hận không?

 

Những ngày sau khi tôi mất, mẹ tôi không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng lặng lẽ và vô cảm.

 

Lần lượt mọi người đến gặp bà và an ủi bà.

 

Đó là thời điểm mẹ tôi tỏ ra bi thương nhất.

 

Bà sẽ khóc trước mặt mọi người và nói rằng cuộc đời bà ấy thật khốn khổ.

 

Bà ấy nói rằng bà ấy đã làm việc chăm chỉ để nuôi tôi lớn lên, hàng ngày tiết kiệm tiền nuôi tôi học, nhưng tôi đã nhảylau vì bà ấy yêu cầu tôi học lại.

 

 

 Đôi khi, bà ấy dùng từ “đồ vô ơn” để đánh giá tôi.

 

 Nhưng những giọt nước mắt trên gương mặt bà ấy rất thật, chân thực đến mức khiến tôi cảm thấy như bà ấy đang rất buồn cho tôi.

 

 Vào ngày thứ năm sau khi tôi chec, dì tôi, chị gái của mẹ tôi, đã đến.

 

 Anh họ tôi cũng đi theo dì ấy.

 

 Lần đầu tiên mẹ tôi nhìn thấy họ, bà đã rơi nước mắt.

 

 Bà ấy gần như đã đ á n h đuổi họ ra ngoài.

 

 "Các người tới đây làm gì? Ở đây không chào đón các người! Nếu không có các người, Chi Xuân có thể..."

 

 Mẹ tôi chưa kịp nói xong thì dì đã ngăn tôi lại.

 

 Dì tôi chán ghét liếc bà ấy một cái.

 

 "Lại Quế Chi, năm nay bà đã bốn mươi rồi, có chuyện gì thì đừng đổ lỗi cho người khác được không?!"

 

 "Trước tiên hãy nhìn nhận lại vấn đề từ chính mình đi. Chi Xuân đã đi mức này, người cần suy ngẫm nhất chính là bà đấy."

 

 Tôi choáng váng.

 

Thực ra dì tôi vốn là người rất hiền lành, đây là lần đầu tiên tôi thấy dì nói chuyện với mẹ tôi như thế này.

 

 Mẹ tôi cũng choáng váng.

 

 "Bà nói nhảm!"

 

 Mặt bà nhanh chóng đỏ bừng, bà muốn mắng lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thương hại và chế giễu của dì tôi, bà lại á khẩu.

 

 Dì tôi đã đẩy bà ấy ra và bước vào.

 

 "Chúng tôi không đến đây để gặp bà, chúng tôi đến đây để gặp Chi Xuân. Nếu bà muốn Chi Xuân ra đi thanh thản thì đừng ngăn cản chúng tôi."

 

Họ mặc quần áo đen và bước đến chỗ bức chân dung của tôi, dâng ba nén nhang cho tôi.

 

Trong khi họ dâng hương, mẹ tôi đứng sang một bên và đờ đẫn nhìn.

 

Trước khi đi, chị họ tôi lấy trong túi ra một bức tranh và đưa cho mẹ tôi.

 

 Giọng chị nhẹ nhàng.

 

 "Dì, cháu nghĩ dì sẽ cần cái này. Đây là bức tranh ngày xưa của Chi Xuân."

 

 "Chi Xuân luôn là một đứa trẻ ngoan. Dì à, dì có thể không biết rằng con cũng rất ghen tị với Chi Xuân."

 

 Tôi chăm chú nhìn bức tranh một lúc lâu.

 

 Đó là bức tranh lớp một của tôi.

 

 Tôi tưởng mình đã quên rồi nhưng không phải vậy.

 

 Hồi lớp một trung học cơ sở, trường chúng tôi có một giáo viên mỹ thuật mới dạy chúng tôi vẽ màu nước.

 

 Sau giờ học, trường còn tổ chức các lớp học về màu nước miễn phí, bất cứ ai quan tâm đều có thể tham gia.

 

 Tôi bí mật tham gia lớp học vẽ màu nước hơn hai tháng mà không nói với mẹ.

 

 Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.

 

 Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với hội họa, tôi có cảm giác như một thế giới mới đã mở ra.

 

 Cô giáo thường kiểm tra tôi và nói rằng tôi thông minh, nhanh nhẹn và là người giỏi nhất trong số những học sinh cô từng dạy.

 

 Chưa có ai đối xử với tôi như vậy, tôi mừng đến mức quên mất chính mình.

 

 Ngay cả bức tranh tôi tình cờ gửi đi dự thi cũng đã đạt giải nhì hội thi mỹ thuật của thành phố.

 

Khi đó, nhiều người xung quanh khuyên mẹ rằng tôi có năng khiếu về nghệ thuật và xin mẹ cho tôi đi học nghệ thuật.

 

 Giáo viên mỹ thuật của tôi cũng nói rằng nếu gia đình chúng tôi gặp khó khăn về tài chính, cô ấy có thể dạy tôi miễn phí.

 

 Chính mẹ tôi đã x é nát những bức tranh và giấy chứng nhận của tôi.

 

 Ngay cả cọ và sơn mà tôi bỏ nhịn đói mấy bữa để mua lần đầu cũng bị bà làm hỏng, vứt vào thùng rác.

 

Bà nói: “Học nghệ thuật có ích gì?! Chỉ những người không có tương lai hoặc biết chắc không thể vượt qua kì thi đại học mới học nó. Hãy nhìn giáo viên mỹ thuật của con đi.”

 

 

 “ Cô giáo, cô vẽ đẹp thế không phải cũng chỉ là giáo viên thôi sao?”

 

 Nhưng bây giờ, bà nhìn bức tranh trong tay mình, vuốt ve những khoảng trống và góc cạnh thô ráp ở giữa tờ giấy, còn có dòng chữ mạ vàng “Lâm Chi Xuân, Hội đồng thành phố” ở góc dưới bên phải bức tranh.

 

 

 Dòng chữ “Giải Nhì hội thi Mỹ thuật” chợt khiến tôi bật khóc.

 

 ---Đây là bức tranh duy nhất tôi còn sót lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-tha-thu-cho-me-khong/chuong-4.html.]

 

 Chị họ tôi đã đào từng mảnh từ thùng rác ra, dán cẩn thận cho tôi và bảo quản cẩn thận cho tôi suốt 5 năm.

 

 Cho đến lúc này, nó cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trên tay mẹ tôi.

 

 Đêm đó, mẹ tôi mở to mắt nằm trên giường, rất lâu không ngủ được.

 

 Nửa đêm, cuối cùng bà cũng nhắm mắt lại nhưng lại gặp ác mộng.

 

 Tôi không biết bà ấy đã mơ thấy gì.

 

 Tôi chỉ biết trong giấc mơ bà ấy cứ gọi tên tôi, nhíu mày, hai tay bất lực khua khoắng về phía trước như muốn tóm lấy thứ gì đó.

 

 Cuối cùng, bà chỉ có thể chán nản dừng lại.

 

 Đêm đó, bà ấy đã khóc suốt đêm.

 

 8

 

 

Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi cuối cùng cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc cho tôi.

 

Bà ấy đứng trước cửa phòng tôi rất lâu mới bước vào, như sợ làm phiền điều gì.

 

 Phòng của tôi rất nhỏ.

 

 Một chiếc giường nhỏ và một chiếc bàn học.

 

Không có tủ quần áo, tất cả quần áo đều được chất trong hộp dưới gầm giường.

 

 Tôi cũng có rất ít đồ dùng.

 

 Ngoài sách cũng chỉ có sách.

 

Tôi không có băng đô, kẹp tóc hay gương mà những cô gái khác có.

 

 Tôi để tóc rất ngắn từ khi còn học cấp hai, tôi không thích nhưng mẹ tôi bảo tôi để nó nên tôi đã để nó rất nhiều năm.

 

 Ngay cả quần áo, tôi cũng chỉ có vài bộ giống hệt nhau.

 

 Đó là điều mẹ tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi để tôi không bị phân tâm.

 

Bà ấy tìm kiếm trong phòng tôi rất lâu và cuối cùng cũng tìm thấy cuốn nhật ký của tôi dưới gầm giường.

 

 Một cuốn sách mỏng.

 

 Mọi chuyện bắt đầu từ cái đêm khủng khiếp đó.

 

Trang đầu tiên của cuốn nhật ký không có chữ nào, chỉ là một đống dòng chữ lộn xộn, mực mờ và vài giọt máo đỏ sậm.

 

 Trang thứ hai cuối cùng cũng có chữ.

 

 Ở trang thứ hai tôi viết:

 

 Không phải lỗi của tôi.

 

 Không phải lỗi của tôi.

 

 Chữ đen viết xong rồi gạch bỏ.

 

 Cuối cùng đổi thành vài câu: Tôi có tội.

 

 Tôi không còn sạch sẽ nữa.

 

 Tôi không còn là một cô gái sạch sẽ nữa. Tôi sinh ra đã không thể yêu được.

 

 Tương lai sẽ chẳng ai yêu tôi.

 

 Trang thứ ba ghi đầy tên Hạ Lý.

 

 Tôi viết, gạch bỏ, gạch chéo bằng bút đỏ tươi, viết hai chữ: “Đi chec đi”.

 

Giấy cũng nhăn nheo.

 

 Trang 4.

 

 Tôi đã viết ở trên: ngày 23 tháng 7 năm 2020

 

 Mẹ t á t tôi hai cái và nói rằng là con gái, tôi không nên nói những lời vô liêm sỉ như vậy.

 

 Nhưng mẹ ơi, con còn chưa nói gì mà?

 

 Và tại sao tôi lại là người không biết xấu hổ?

 

 Rõ ràng tôi là nạn nhân.

 

Hắn ta dám làm chuyện vô sỉ như vậy, sao tôi không thể nói ra?!

 

Tôi viết lại tất cả những gì xảy ra đêm đó vào nhật ký của mình, gần như khổ d â m.

 

 Kể từ khi chuyện đó xảy ra, tôi luôn cố gắng tránh nghĩ về nó.

 

 Tôi tưởng mình có thể quên mà không cần nghĩ tới.

 

 Nhưng hầu như đêm nào tôi cũng gặp ác mộng.

 

 Tôi không thể ngủ vào ban đêm.

 

 Tôi viết về tiếng gió và tiếng côn trùng đêm đó.

 

 Viết về cảm giác bàn tay hắn trên da tôi.

 

 Viết cho hắn chặn môi tôi.

 

 Viết những điều bẩn thỉu về hắn ta.

 

 Viết về sự phản kháng của tôi.

 

 Đầu tôi bị hắn ta ấn xuống và đập mạnh xuống sàn.

 

 Khi viết, tôi khóc và vô thức gọi “Mẹ”.

 

 Mẹ ơi, cứu con với.

 

 Giúp con với.

 

 Cuối cùng, tôi đã viết——

 

 Con cảm thấy rất khó chịu.

 

 Nếu con chec, con sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy nữa chứ?

 

 Nhưng con không muốn làm như vậy.

 

 Một năm nữa con có thể vào đại học và con có thể trốn khỏi đây.

 

 Con không sẵn sàng nhượng bộ.

 

 Mẹ ơi, mẹ nói con vô liêm sỉ, không yêu bản thân mình.

 

 Con đã nghĩ về nó một cách cẩn thận.

 

 Có lẽ con thực sự không yêu bản thân mình.

 

 Có lẽ con chỉ yêu Hạ Lý.

 

 Đúng.

 

 Con yêu anh ấy.

 

Thế là con không chống cự khi anh ta ôm con, thế là anh ta đã thành công.

 

 Nhưng sao con vẫn cảm thấy khó chịu thế này?

 

 

Loading...