Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Có tha thứ cho mẹ không? - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:56:11
Lượt xem: 2,309

 

 5

 

 Trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, tôi lại trượt.

 

 

 Thực tế, sau khoảng thời gian học tập chăm chỉ này, đến thời điểm thi tuyển sinh cấp 3, điểm số của tôi không chênh lệch nhiều so với điểm của chị họ.

 

 

 Tôi thậm chí còn ảo tưởng rằng “nếu tôi làm học chăm chỉ hơn, tôi có thể đuổi kịp chị ấy”.

 

 

 Tuy nhiên, vào ngày thi tuyển sinh cấp 3, mẹ tôi mang cho tôi một ly sữa.

 

 

 Tôi uống nó, sau đó bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy.

 

 

 Đến kỳ thi cuối cùng, tôi gần như phải nhập viện vì không thể trụ nổi.

 

 

 Sau này tôi phát hiện ra rằng bà ấy đã bỏ một gói hạt vào sữa được cho là có tác dụng cải thiện chỉ số IQ - một sản phẩm của Sanwu thậm chí còn không có ngày sản xuất hoặc giấy phép y tế.

 

 

 Không có gì đáng ngạc nhiên khi tôi trượt kỳ thi và thậm chí còn không đạt đủ được điểm trúng tuyển vào trường trung học trọng điểm của thành phố.

 

Đến ngày có kết quả, mẹ tôi dùng rễ tre quất vào cổ tay tôi, chỉ vào mũi tôi và mắng tôi là kẻ vô dụng, đồ phế vật.

 

Tôi không bao giờ dám nói lại.

 

Nhưng hôm đó, có lẽ bị oan ức và ủy khuất đến mức tôi tạm thời quên đi nỗi sợ hãi của mình đối với bà ấy.

 

 Tôi hét vào mặt bà ấy.

 

 

 "Con cũng không muốn! Nếu không có ly sữa của mẹ, con có thi trượt không?!"

 

 

 Hậu quả của việc phản bác này là bà ấy đã t á t tôi mạnh hơn.

 

 

 Bà vừa chửi vừa mắng: "Sao con dám cãi lại?! Mẹ là mẹ của con, người mẹ tốt nhất trên đời! Mẹ làm tất cả những điều này đều vì lợi ích của con, mẹ làm gì sai?!"

 

 

Bà ấy nhốt tôi ngoài cửa và yêu cầu tôi thừa nhận lỗi lầm của mình với bà ấy. Nếu tôi không làm vậy, bà ấy sẽ không cho tôi vào.

 

 

 Thế là tôi đứng ngoài cửa suốt một đêm, tay chân đều bị cắn.

 

 

 Trong hai tháng tiếp theo, bàn ăn đầy những món tôi không thích và hầu như ngày nào cũng có cá.

 

 Trong hai tháng, tôi sụt mất 10 cân.

 

 

 Khi học kỳ bắt đầu, bà ấy lấy học phí của tôi và hỏi tôi một cách trịch thượng: “ Biết sai rồi sao ?”

 

 

 Tôi vẫn cảm thấy mình đúng, nhưng tôi đã gật đầu trái với ý muốn của mình. Vì vậy, bà ấy cười, nhéo mặt tôi lần nữa và nói: "Vậy thì con phải học tập chăm chỉ nhé, Chi Xuân. Chúng ta thi không tốt trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, nhưng không phải trong kỳ thi tuyển sinh đại học."

 

 

 “ Con không thể kém chị họ của con được.”

 

 Lúc này, tôi chợt cảm thấy mình không giống con gái bà, mà giống những con mèo con mà bà tình cờ nhặt được ở ven đường.

 

 

 Vì thế tôi và bà ấy chưa bao giờ ở cùng đẳng cấp, giữa chúng tôi chưa bao giờ có sự bình đẳng và tôn trọng.

 

 

Bà ấy chưa bao giờ phải quan tâm đến tâm trạng hay ý kiến của tôi.

 

 

Bà ấy chỉ cần để tôi làm những gì bà ấy muốn.

 

 Nếu bà ấy muốn tôi cười, tôi sẽ cười; nếu bà ấy muốn tôi khóc, tôi sẽ khóc.

 

 Nếu tôi không nghe, bà ấy sẽ dùng chiêu mạnh hơn để thuyết phục tôi.

 

 

 Bà nói tiếp: "Đừng trách mẹ đã đối xử với con như vậy. Mẹ chỉ muốn con có trí nhớ tốt hơn thôi. Mẹ yêu con".

 

Yêu là như vậy sao?

 

 Này cũng quá đáng sợ sao.

 

 Cuối cùng mẹ tôi đã chi 12.000 nhân dân tệ phí chọn trường và gửi tôi đến trường trung học trọng điểm của thành phố.

 

 

 Trường trung học là trường nội trú.

 

 Tôi nghĩ cuộc sống của tôi sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu tôi rời khỏi nhà.

 

 Nhưng tôi không ngờ rằng cơn ác mộng lớn nhất của tôi cũng sẽ diễn ra.

 

 Để ngăn cản tôi có ý đồ bất chính, không học tập chăm chỉ ở trường, mẹ tôi đã đặc biệt thuê một người họ hàng xa để giám sát tôi.

 

 

 Thứ bảy hàng tuần, bà ấy cũng thuê anh họ đến kèm tôi học.

 

 

Người anh họ đó là học sinh đứng đầu trường chúng tôi. 

 

Giống như chị họ của tôi, điểm số của anh ấy luôn đứng nhất.

 

 Mọi chuyện ban đầu đều ổn và tôi rất thích người anh họ này.

 

 Anh ấy không kiểm soát tôi nghiêm khắc như mẹ tôi, thỉnh thoảng anh ấy dành thời gian đưa tôi đi chơi và gói những cuốn tiểu thuyết tôi muốn đọc vào sách giáo khoa.

 

 Con trai, lén nhét vào ngăn kéo của tôi.

 

 Khi mẹ tôi hỏi, anh luôn chỉ nói về những điểm tốt của tôi.

 

 Mẹ tôi đã tin tưởng anh ấy.

 

 Nhưng không mất nhiều thời gian để tôi nhận ra rằng anh ta bắt đầu tận dụng cơ hội được học thêm để tiếp xúc cơ thể theo nhiều cách khác nhau, đầu tiên là bằng tay, sau đó là bằng khuôn mặt, và sau đó——

 

 Anh ta lợi dụng chuyến công tác của mẹ tôi và dùng chiếc chìa khóa mà anh ta bí mật chuẩn bị để mở cửa nhà tôi.

 

 Anh ta bịt miệng tôi lại và ép tôi vào tường.

 

 Đó là kỳ nghỉ hè năm thứ hai trung học của tôi.

 

 Tháng bảy.

 

Những ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ bên ngoài và làn gió mát thổi qua.

 

 Bàn tay anh ta di chuyển khắp cơ thể tôi. Rõ ràng chúng rất nóng, nhưng tôi cảm thấy chúng như một con rắn, ghê tởm, lạnh lẽo và nhớp nháp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-tha-thu-cho-me-khong/chuong-3.html.]

 

 Mẹ tôi đã đi được ba ngày.

 

 Tối hôm đó tôi gọi cho bà ấy.

 

 Tôi đã khóc rất nhiều ở đầu bên kia điện thoại nhưng tôi vẫn không biết phải diễn tả thế nào cho bà ấy biết chuyện đã xảy ra với mình.

 

 Tôi nên nói gì đây?

 

 Bà ấy sẽ nghĩ gì về tôi?

 

 Tôi còn nhớ cách đây không lâu có một vụ xamhaitinhduc xảy ra ở huyện chúng tôi, nạn nhân là một cô gái 18 tuổi.

 

 Vào thời điểm đó, sự việc này đã gây ảnh hưởng rất lớn, có rất nhiều người đã bàn tán về nó.

 

 Mẹ tôi cũng không ngoại lệ.

 

 Tôi vẫn nhớ vẻ mặt của bà ấy khi nói về chuyện đó.

 

 Khóe miệng bà nhếch xuống, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, như thể nếu nói thêm lời sẽ bị vấy bẩn thứ gì đó.

 

 "Mẹ nhìn thấy cô gái đó ngày nào cũng ăn mặc lòe loẹt, đêm khuya mới ra ngoài, không đáng bị xamhai sao?"

 

 Nhưng tôi cũng đã nhìn thấy cô gái đó.

 

 Bộ trang phục mà mẹ tôi miêu tả là “rất quyến rũ” không gì khác hơn là một chiếc váy trắng, kín đáo, đứng đắn.

 

 

 Tôi thực sự không hiểu tại sao, là một người phụ nữ, lại có ác tâm với người khác như vậy sau khi chuyện như vậy xảy ra?

 

 Thủ phạm không phải nên bị khiển trách sao?

 

 Khi tôi cố gắng phản bác, bà ấy nhìn tôi và hỏi tôi có phải hay không đang tư tưởng đến bạn nam nào?

 

 "Mẹ nói cho con biết, đừng nghĩ gì khác cho mẹ. Con gái mẹ, không thể giống như những con đ i ế m bên ngoài đó. Nếu con dám làm ra chuyện gì đáng xấu hổ, để xem mẹ có đ á n h gãy chân con không!”

 

 

6

 

 

 Ngày hôm đó tôi vẫn chưa nói gì với mẹ.

 

 

 Tôi nhốt mình trong phòng tắm, kỳ cọ nhiều lần cho đến khi toàn thân đỏ bừng và có từng mảnh máo rỉ ra từ cơ thể.

 

 

 Sau đó, tôi không bao giờ muốn anh họ dạy kèm cho tôi nữa.

 

 Mỗi lần nhìn thấy anh ta, tôi đều không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

 

 Tôi đã cố gắng nhờ mẹ giúp đỡ.

 

 Đây là lần đầu tiên tôi chống cự và cầu xin bà ấy một cách mãnh liệt như vậy.

 

 Tôi nói: "Mẹ, mẹ có thể đừng cho Hạ Lý đến nhà chúng ta nữa được không? Con không cần anh ta dạy thêm, con cũng không muốn gặp anh ta!"

 

 

 "Con cầu xin mẹ có được không? Mẹ ơi, con cầu xin mẹ, con thực sự không muốn nhìn thấy anh ta! Con ghét anh ta! Con sẽ chăm chỉ học tập, con có thể hỏi thầy."

 

 

“ Hoặc hỏi bạn cùng lớp của con, hoặc bất cứ ai, con hứa sẽ không bao giờ làm mẹ xấu hổ nữa............."

 

 Nhưng mẹ tôi không bao giờ đồng ý.

 

 Đó là một buổi chiều thứ bảy khác, Hạ Lý đã đến như đã hứa.

 

 Vừa nhìn thấy anh ta, tôi dựng tóc gáy, toàn thân cứng đờ tại chỗ, giống như rơi vào hầm băng.

 

 Mãi đến khi anh ta mỉm cười với tôi, tôi mới kịp phản ứng, tôi hét lên và ném cuốn sách trên tay đi, nhặt chiếc bình bên cạnh n é m thật mạnh vào anh ta.

 

 

 Các mảnh kính vỡ vương vãi khắp sàn nhà.

 

 Tôi hét lớn: "Ra ngoài! Cút ra!"

 

 Mẹ tôi nhìn với vẻ hoài nghi.

 

Cô ấy kéo Hạ Lí sang một bên và t á t tôi mà không suy nghĩ.

 

 "Lâm Chi Xuân, con điên rồi sao? !”

 

Bà ấy quay lại mỉm cười xin lỗi với Hạ Lý rồi cúi đầu nói lời xin lỗi.

 

 Tôi không thể chịu đựng được nữa.

 

 Tôi che mặt lại, nhìn mẹ tôi gần như run rẩy rồi hét lên: 

 

“Mẹ ơi, mẹ có biết… Mẹ có biết cái gã này đã làm gì con không?

 

 “ Cái gì?!"

 

 

 “Hắn căn bản không phải là người tốt, là một kẻ biếnthái! Hắn trộm chìa khóa nhà chúng ta, hắn còn…”

 

 

 Tôi đã nói được nửa chừng và không thể tiếp tục.

 

 Sự xấu hổ, nhục nhã và bất lực bao trùm lấy tôi.

 

 Cuối cùng tôi nhắm mắt lại và chỉ vào n.g.ự.c mình.

 

 "Hắn thậm chí còn sờ soạng con..."

 

 ---Đây không phải toàn bộ sự thật, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nói.

 

 

 Nhưng tôi không ngờ rằng sau khi tôi nói ra những lời này, điều chờ đợi tôi lại là một cái tát của mẹ.

 

Bà tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng: "Lâm Chi Xuân! Con là con gái sao có thể nói những lời vô liêm sỉ như vậy!"

 

 

 "Con đã học được cách hãm hại người khác rồi! Anh họ của con thành tích tốt như vậy, sao có thể là người như con nói?!"

 

 

 Tôi một lần nữa che mặt lại và chec cứng tại chỗ.

 

Hạ Lý bước đến, giải quyết ổn thỏa và dọn dẹp đống lộn xộn chỉ bằng vài lời, hắn đã thuyết phục được mẹ tôi rằng gần đây tôi phải chịu quá nhiều áp lực về chuyện học tập nên nói năng lung tung.

 

 Hắn đã hào phóng bỏ qua cho tôi.

 

 Mẹ tôi…

 Mẹ tôi đã chọn tin hắn.

 

 Giữa đứa con gái mà bà đã gắn bó hơn chục năm và người ngoài, bà lựa chọn tin tưởng người ngoài.

 

 Thậm chí không hỏi một câu hỏi.

 

 

Loading...