Có tha thứ cho mẹ không? - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-10 15:53:54
Lượt xem: 2,950
1
Buổi chiều, mẹ vội vàng đưa tôi đến trường luyện thi.
Tôi vừa mới đi dự tiệc mừng đỗ đại học của anh họ, vết t á t sưng đỏ trên mặt vẫn chưa thuyên giảm, người vẫn còn dính nước súp rau, tay chân vẫn còn dính maus.
Là do mẹ tôi để lại, bà làm đổ thức ăn và chiếc bát sứ trắng vỡ đập vào người tôi.
Những mảnh sắc nhọn c ắ t vào da tôi, nhưng tôi không cảm thấy đau chút nào.
Tôi chỉ cảm thấy ngột ngạt.
Tôi như con cá mắc cạn, ôm n.g.ự.c thở dốc nhưng vẫn vô ích.
Tôi chỉ có thể cúi đầu xuống và buộc phải nghe những lời c h ử i r ủ a ngày càng lớn của mẹ. Tôi cảm thấy những ánh mắt từ mọi hướng đang đổ về phía mình.
Bà ấy nguyền rủa tôi.
"Sao tao lại sinh ra thứ vô dụng như mày? Người khác có thi đại học có thể đạt hơn 650 điểm, còn mày ?”
“Thi đại học chỉ được có hơn 500 điểm! Thật mất mặt!”
“Nếu tao là mày, tao đã xấu hổ đến không dám nhìn mặt người khác rồi. Tao thà lấy t r e o cổ chec cho rồi! Tốt nhất là mày nên làm thế đi ! Chỉ biết ăn, ăn, ăn !”
Có người tiến tới thuyết phục bà.
Cô ngước mắt lên và dùng tay chặn người nọ lại, đầy tức giận.
"Việc tôi dạy con tôi thì liên quan gì đến anh?”
"Gọi cảnh sát? Tại sao phải gọi cảnh sát? Tôi nói cho anh biết, tôi là mẹ nó! Cho dù là thiên vương đến cũng không thể khống chế được tôi."
"Tôi làm việc này là vì lợi ích của nó. Nếu tôi không dạy cho nó một bài học, nó sẽ không biết đau!”
"Tôi phải để nó nhớ lại ngày hôm nay và nỗi đau hôm nay. Chỉ khi nó biết đau thì nó mới nỗ lực, mới đạt điểm cao trong kỳ thi!"
Bà ấy nói xong, mắng tôi đủ điều, lúc này mới lôi tôi ra ngoài.
Cái nắng giữa hè khiến người ta choáng váng.
Tôi vô thức đưa tay lên che vếtthương trên mặt nhưng cô ấy xua tay đi.
"Che cái gì? Không được che!”
"Bây giờ mày mới biết mình xấu hổ? Tại sao mày không biết xấu hổ khi thi được điểm thấp?”
Rồi những ánh mắt đó lại xuất hiện.
Có vẻ như họ đang cố lột trần tôi.
Khi tôi theo mẹ vào trung tâm luyện thi, những ánh mắt ấy cuối cùng cũng biến mất.
Nói cách khác, giấu đi.
Một cô giáo niềm nở khoảng bốn mươi tuổi cầm chiếc khăn lông đến gần tôi với vẻ mặt ân cần, dịu dàng.
Cô ấy nhẹ nhàng hỏi tôi có chuyện gì xảy ra với tôi không và liệu cô ấy có thể làm gì để giúp tôi không.
Tôi không trả lời, chỉ cầm lấy chiếc khăn, thầm cảm ơn rồi để cô ấy giúp tôi bôi thuốc.
Tay cô ấm quá.
Ấm áp như bàn tay mẹ.
---Như trong sách miêu tả, bàn tay mẹ thật ấm áp.
Tôi nhìn chằm chằm vào tay cô ấy một lúc, rồi quay đi và ngây người nhìn lên sân thượng.
Trên đó sẽ có cái gì?
Tự do sao ?
Có thể chạm vào những đám mây sao?
Tôi leo lên sân thượng.
Tầng thượng không như tôi tưởng tượng.
Không có gì trên đó.
Không có sự tự do và không thể sờ được mây nhưng gió thổi từ trên mái nhà lại rất dễ chịu.
Tôi dang rộng vòng tay và chợt tưởng tượng mình là một con chim.
Một con chim tự do, bay cao.
Tôi đứng trên sân thượng rất lâu, trước khi nhận ra, tầng dưới đã chật kín người.
Một số tỏ ra nôn nóng và quan tâm, an ủi tôi, bảo tôi xuống dưới.
Cũng có người người sau một hồi hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, lông mày nhíu lại, trở nên mất kiên nhẫn.
Tôi nhìn kỹ hơn, người duy nhất trong đám đông tỏ ra thiếu kiên nhẫn và thậm chí còn c h ử i b ớ i tôi chính là mẹ tôi.
"Lâm Chi Xuân, mày làm loạn đủ chưa ?”
"Tao nói cho mày biết, hôm nay tao không rảnh ở đây chơi đùa với mày! Dù mày có uy h.i.ế.p tao thế nào thì hôm nay mày cũng phải vào trường luyện thi này!”
Bên cạnh cô, một giáo viên kéo tay áo bà ấy khuyên: "Đừng nói nữa, để đứa trẻ xuống trước. Nếu thật sự có chuyện gì..."
Mẹ tôi hất cô ấy ra.
Từ xa tôi đã thấy mặt bà ấy đỏ bừng,
"Có thể xảy ra chuyện gì ? Nó chỉ là dùng tính nóng nảy đ e d ọ a tôi, cố ý làm tôi mất mặt mà thôi!"
Tôi biết màu đỏ đó.
Khi kết quả thi đại học của tôi vừa có, khi biết tôi kém chị họ tới 120 điểm, bà ấy đã dùng gậy đ á n h tôi.
Khi bà ấy đ á n h tôi, trên mặt chính là màu đỏ này.
Trong bữa tiệc mừng đỗ đại học của chị họ tôi, bà ấy cũng đỏ mặt hất đổ bát đũa của tôi.
Tức giận, khó thở.
Đúng.
Bà ấy không tin tôi thực sự sẽ nhảy.
Rốt cuộc, đây không phải là lần đầu tiên của tôi.
2
Kể cả lần này, tôi đã có hành vi tương tự ba lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-tha-thu-cho-me-khong/chuong-1.html.]
Lần đầu tiên là uống thuốc ngủ.
Tôi đã uống hết một lọ thuốc ngủ,
Không lâu sau khi tôi bắt đầu năm cuối cấp ba, tôi vừa được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm.
Lúc đó tôi suốt ngày không ngủ được, tóc rụng nhiều. Tôi khó lòng cầu xin mẹ đưa đi khám.
Nhìn thoáng qua, tôi đã được chẩn đoán mắc chứng t r ầ m cảm nặng.
Mẹ tôi không tin điều đó.
Bà ấy đưa tôi về nhà và bắt đầu dạy tôi trên đường.
"Những bệnh viện này đều là lừa tiền, tuổi còn trẻ như vậy sao có thể mắc bệnh trầm cảm?"
“ Con cảm thấy khó chịu, tại sao lại cảm thấy khó chịu?!"
"Mẹ phục vụ con đồ ăn thức uống ngon mỗi ngày. Con không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì mỗi ngày. Con chỉ cần học tập! Thật là một cuộc sống tuyệt vời! Mẹ thấy con
chỉ là không muốn đi học thôi…”
Tôi không dám phản bác một lời nào, chỉ im lặng đứng sang một bên, như con bò bị cụt cổ.
Tê liệt và im lặng.
Đến tối, tôi lấy estazolam do bác sĩ kê đơn ra và nuốt hết trong một hơi.
Nhưng tôi đã không chec.
Nửa đêm mẹ đưa tôi vào bệnh viện.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên tôi bày tỏ ý định tutu trước mặt bà ấy nên bà ấy hoảng sợ.
Khi tôi nằm trên giường bệnh, nửa mê nửa tỉnh, tôi vẫn cảm nhận được tiếng khóc của mẹ bên cạnh giường mình.
Bà nói: “Chi Xuân, Xuân Xuân, mau tỉnh lại đi, đừng dọa mẹ…”
“Mẹ chỉ có con, nếu con rời đi, mẹ biết sống sao…”
Lúc đó tôi cảm nhận được bà ấy yêu tôi.
Sự hối hận và tội lỗi to lớn nhấn chìm tôi.
Vì điều này, tôi thậm chí còn không nhận ra rằng mẹ tôi chưa bao giờ xin lỗi hay nhận lỗi khi tôi nằm trên giường bệnh.
Mẹ tôi chưa bao giờ nói "Chi Xuân, mẹ sai rồi.”
Lần đó mẹ tôi dè chừng mấy ngày rồi lại quay lại bắt tôi đọc sách, học bài, buộc tôi phải so với chị họ.
Khi lớn lên, câu tôi nghe nhiều nhất là————
"Chi Xuân, con phải cho mẹ con khẩu khí! Mẹ từ nhỏ đã bị dì con chèn ép, chèn ép cả đời, không ngẩng đầu lên được nên mới đặt hi vọng vào con."
Nhưng đôi khi, không thể không thừa nhận rằng giữa con người với nhau có những khác biệt.
Tôi không thông minh bằng chị họ tôi, tôi không có điểm cao bằng chị ấy, không thể một lần liền hiểu.
Dù có cố gắng thế nào tôi cũng không thể bắt kịp chị ấy.
Tôi thừa nhận nhưng mẹ tôi không chịu thừa nhận.
Lần thứ hai là lên sân thượng.
Cũng giống như lần này.
Tôi không biết tại sao nhưng thuốc chống t r ầ m cảm của tôi trong thời gian đó đã mất tác dụng.
Tôi lại bắt đầu bị run tay, chán ăn và đau tim.
Điều tệ hơn là điểm số của tôi giảm đáng kể sau khi làm bài thi thử.
Tôi cầm tờ giấy kiểm tra và vô thức tưởng tượng ra bộ dạng của mẹ khi nhìn thấy tờ giấy kiểm tra này.
Khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt trừng trừng của bà xuất hiện.
Tôi bắt đầu gãi tóc một cách cáu kỉnh, hai tay vô thức ôm lấy nhau, móng tay c ắ m sâu vào da thịt.
Bất tri bất giác, tôi đã bước lên mái nhà của mình.
Đó là một tòa nhà dân cư cũ chỉ có sáu tầng.
Cầu thang rất tối và bừa bộn.
Nếu ngửi kỹ, còn có thể ngửi thấy mùi tanh và ẩm của đất trộn nước mưa, xen lẫn mùi thoang thoảng.
Mái nhà cũng lộn xộn, rất giống cuộc đời tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn xuống tầng dưới, đầu óc trống rỗng, cơ thể run rẩy.
Tôi không nghĩ gì về nó.
Cho đến khi tôi nghe thấy giọng nói của mẹ tôi.
Nó rất khàn.
" Chi Xuân!"
Tôi chợt tỉnh lại và nhớ lại cảnh mẹ tôi đang khóc bên giường bệnh của tôi.
Tôi nhìn lại chân mình và nhận ra mình đã chạm tới mép sân thượng mà không hề biết. Nếu tôi tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ n g ã xuống mất.
Sự hối hận và tự trách lại bao trùm tôi một lần nữa.
Tôi sợ đến nỗi chân tay yếu ớt, cơ hồ là vừa đi vừa bò đến bên mẹ.
Tôi ôm eo bà ấy và khóc cho đến khi mặt tôi đầy nước mắt nước mũi.
Tôi la lên: “Mẹ ơi, con sợ, con sợ quá…”
"Con xin lỗi, còn không cố ý... Kỳ thi lần này con làm không tốt..."
Nhưng lần này, điều chờ đợi tôi không phải là nước mắt và sự bao dung của mẹ mà là cái t á t của mẹ.
Tôi choáng váng.
Sau đó tôi thấy mẹ tôi phồng lên như một quả bóng bay và mặt bà đỏ bừng.
Bà ấy gần như run rẩy và dùng hết sức lực hét lên: "Lâm Chi Xuân! Con là loại quái vật gì vậy? Con đã học được cách uy h.i.ế.p người khác rồi phải không?!"
" Có phải con cho rằng con thi không tốt, giả vờ đáng thương đứng trên sân thượng, mẹ sẽ không mắng con?!"
“Con có biết hôm nay mẹ phải đi làm không? Vì con mà mẹ xin nghỉ phép ở côn
g ty để chạy vội về. Bây giờ thì hay rồi, cả tháng nay mẹ không đi làm được gì.”
"Một mình mẹ nuôi con khôn lớn không dễ dàng gì, con có thể đừng gây thêm rắc rối cho mẹ nữa được không?"
Đừng gây thêm rắc rối nữa?
Đây là nhận định cuối cùng của mẹ tôi về cuộc đấu tranh và sự tự giải thoát của tôi.