Có qua có lại - 3
Cập nhật lúc: 2025-01-31 08:53:54
Lượt xem: 1,620
Tôi vỡ trận, buột miệng khai: "Là bà tôi! Tôi đốt cho bà hai ông cụ giấy, thế là bà nhét anh vào chăn tôi luôn!"
Anh ta vậy mà lại tin, khẽ cười đầy thấu hiểu:
"Quả nhiên, tôi biết ngay có liên quan đến cô mà."
Tôi ỉu xìu nói: "Tôi cũng đâu muốn vậy, tôi cầu bà tìm giúp tôi một người yêu, ai ngờ bà lại vứt anh cho tôi."
Mặt anh ta lập tức sa sầm, hừ lạnh: "Cô chê tôi?"
Tống An Yến là kẻ tự luyến nhất quả đất.
Tôi điên cuồng lắc đầu: "Sao có thể chứ!"
Anh ta nheo mắt nhìn tôi: "Cái sàn bên phải sắp bị ánh mắt cô khoan thủng rồi đấy. Tôi khiến cô thất vọng lắm à? Chẳng phải người mà cô luôn muốn gặp là cái idol gì đó sao?"
Nếu idol của tôi xuất hiện bên cạnh, tôi chắc chắn sẽ cười không khép nổi miệng.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Nhưng đây lại là cái tên khốn này.
Anh ta nhanh chóng bắt được ánh mắt bực bội của tôi, chắc chắn nói: "Cô đang chửi tôi trong lòng, đúng không?"
Tôi nhe răng cười gượng.
Anh ta xoa trán, cố giữ hình tượng, phất tay đuổi tôi ra ngoài:
"Chuyện hôm nay hãy câm miệng cho tôi. Nếu có một lời đồn đại lọt ra, tôi sẽ đá cô sang châu Phi."
Tôi thở phào một hơi. Không biết vì sao anh ta tha cho tôi, nhưng xem ra lần này tôi vẫn có thể bình an vượt ải.
4
Tống An Yến không muốn nhìn thấy tôi, nên mỗi lần đi công tác, anh ta đều cố ý bỏ mặc tôi một mình làm thêm giờ trong văn phòng.
Đến khi sắp xếp xong tài liệu của công ty cuối cùng, trời đã tờ mờ sáng.
Tôi cuộn mình trên chiếc sofa đen trong phòng họp, chợp mắt tạm một lát.
Cuộc sống làm công c.h.ế.t tiệt này… Rốt cuộc khi nào mới có một Tổng giám đốc Trương hay Tổng giám đốc Vương nào đó xuất hiện cứu rỗi tôi đây?
Một lúc sau, chuông báo thức reo.
Nửa tỉnh nửa mê, tôi định ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy trên người có vật gì đó đè nặng.
Mở mắt ra, tôi liền chạm phải ánh nhìn đầy bối rối của Tống An Yến.
Ánh mắt giao nhau, hơi thở của anh ta có phần gấp gáp hơn.
Tôi đơ người.
Bà ngoại tôi ơi, sao bà lại giáng xuống nữa rồi?!
Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng họp vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Giọng nói quen thuộc của Vương Tiểu cũng vang lên: "Đây là bữa sáng của An Yến."
Tôi và anh ta đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
"Két…"
Cánh cửa phòng họp chậm rãi mở ra.
Không kịp suy nghĩ, tôi lập tức dùng cả tay lẫn chân quấn lấy Tống An Yến, dốc sức ôm chặt anh ta, kéo cả hai lăn xuống dưới bàn họp.
Tiếng giày cao gót của đồng nghiệp vang lên ngay bên tai.
Anh ta vừa hé miệng định mắng, tôi vội vàng bịt chặt—không, tôi trực tiếp hôn luôn!
Tôi dốc hết sức, ngăn cản mọi âm thanh phát ra từ cổ họng anh ta.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-qua-co-lai/3.html.]
Răng anh ta sắc thật, suýt nữa thì làm môi tôi toác ra rồi.
Hương vị nhàn nhạt của m.á.u lan tỏa trong miệng, hòa quyện trên môi răng anh ta.
Tiếng giày cao gót dần xa.
Tôi bật dậy, anh ta vẫn còn đờ đẫn.
Lúc hoàn hồn, trên gương mặt anh ta lần đầu tiên hiện lên biểu cảm ngượng ngùng.
Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy chột dạ, vội giơ tay áo lau đi vết m.á.u trên môi anh ta:
"Tổng giám đốc Tống, tôi cũng chỉ vì sự trong sạch của chúng ta mà thôi."
Lau xong, tôi mới nhận ra môi anh ta bị cắn rách.
Anh ta chạm vào môi mình, mặt sa sầm, nghiến răng: "Triệu Thiên Thiên!"
Diễn đàn công ty xuất hiện một bài đăng mới.
#Bạn gái nhỏ của Tổng giám đốc Tống đúng là dữ dằn.
Nghe đồn, vì bạn gái nhỏ mà Tổng giám đốc Tống tức tốc quay về giữa đêm. Thậm chí, còn bị cô nàng cắn rách cả môi.
Tôi chột dạ sờ sờ vết thương nhỏ trên khóe miệng mình, cố gắng che giấu bằng cách thoa son đi thoa son lại.
Ba ngày liên tục, bất kể tôi ngủ ở đâu, sáng hôm sau tỉnh dậy, đều thấy Tống An Yến ở bên cạnh.
Tôi chịu hết nổi.
Mà có vẻ, Tống An Yến cũng sắp phát điên rồi.
5
Ở nghĩa trang, tôi đốt cả xấp tiền vàng, chỉ mong bà ngoại hiện về gặp tôi một lần, gỡ bỏ lời nguyền c.h.ế.t tiệt này.
Ngọn lửa cháy cao ngùn ngụt, khói xộc vào mắt khiến tôi cay xè, ho sặc sụa không ngừng.
Bên cạnh, một ông lão cũng đang đốt giấy vàng mã, nhìn chúng tôi chằm chằm, ánh mắt trách móc dừng lại trên người Tống An Yến:
"Thằng nhóc cao to thế kia, vợ mình đang bị sặc khói mà còn đứng chống nạnh nhìn?"
Tống An Yến trông cực kỳ khó hiểu.
Ông lão càng bực hơn: "Sao hả? Cậu làm được mà tôi không nói được chắc?"
Tống An Yến nhíu mày: "Tôi với cô ấy…"
Ông lão lập tức cướp lời, nghiêm nghị trách móc:
"Đốt vàng mã cho tổ tiên không phải chỉ là việc của một mình cô ấy! Con trai trai tráng mà chẳng có tí trách nhiệm nào cả!"
Tôi hớn hở rút một xấp tiền vàng nhét vào tay Tống An Yến—tôi đã khổ, thì anh ta cũng đừng mong được yên thân!
Dưới ánh mắt trách cứ của ông lão, mặt Tống An Yến đen kịt, miễn cưỡng nhận lấy rồi ngồi xuống đốt giấy.
Ông lão gật gù hài lòng: "Đúng rồi! Còn nữa, đừng có mặt nặng mày nhẹ, tổ tiên thấy thế sẽ giận đấy. Phải cười lên, cười lên!"
Sợ ông lão không chịu bỏ qua, Tống An Yến đành kéo căng khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười cứng đờ.
Tôi xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y ông lão, rối rít cảm ơn. Ông cụ hài lòng phất tay bỏ đi.
Bất ngờ, một tờ tiền giấy còn đang cháy bay lên, rơi ngay lên áo vest của Tống An Yến.
Tôi tận mắt chứng kiến một làn khói xám bốc lên từ bộ vest của anh ta.
Ô hô, ngay trên mộ bà tôi, quần áo của Tổng giám đốc Tống cháy mất rồi!
Chờ mãi, bà ngoại vẫn chưa xuất hiện.
Mãi đến chiều muộn, mặt trời dần lặn sau chân trời.