Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cố Nguyên Mạc Mạc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-12-16 14:09:02
Lượt xem: 179

7

 

Khi tôi đến cái quầy nhỏ tồi tàn đó, học sinh trong trường gần như đã về hết rồi. Có vẻ hôm nay buôn bán tốt, cậu bé mập cúi đầu đếm tiền mà cười tít cả mắt.

 

Tôi gõ lên kệ: "Ông chủ nhỏ, anh Nguyên của cậu đâu rồi?"

 

Cậu bé mập ngẩng đầu thấy là tôi cũng rất vui mừng: "Chị lại đến à! Anh Nguyên chắc đang ở quán net."

 

Thế đấy, đến giờ vẫn chưa làm việc gì ra hồn.

 

Tôi nghịch nghịch mấy cái đĩa trên kệ: "Ôi, có hàng mới à?"

 

"Đúng rồi, hôm nay vừa về. Anh Nguyên chọn đó."

 

Anh Nguyên, anh Nguyên, xem ra cậu bé này rất tôn sùng Cố Nguyên.

 

"Quầy này là cậu và Cố Nguyên cùng mở à?"

 

Cậu bé mập có chút ngượng ngùng: "Thực ra là em mở. Anh Nguyên tốt bụng, thường xuyên đến giúp em trông quầy."

 

Ừ, tiện thể dùng nhan sắc câu khách cho cậu nữa. Tôi thầm nghĩ trong lòng.

 

"Anh Nguyên chọn hàng rất tinh, hàng nào về cũng bán chạy. Nếu không có anh ấy, chắc em không gom đủ tiền m.ổ cho mẹ."

 

Tôi nhướng mày, bất ngờ nhìn cậu bé mập này. Nhìn tuổi cậu ấy, lẽ ra cũng phải vui vẻ ngồi trong lớp học, nhưng giờ lại phải bươn chải ngoài đời quá sớm.

 

"Cậu cũng giỏi lắm." Tôi thật lòng khen ngợi một câu.

 

Rồi rút từ kệ ra hai đĩa mới nhất, đưa lên trước: "Lấy hai cái này."

 

Cậu bé mập vui mừng: "Chị là khách quen rồi, lần sau đến em giảm giá cho."

 

"Ồ, cũng biết làm ăn đấy."

 

"Anh Nguyên dạy em mà."

 

Giọng cậu bé đầy tự hào và ngưỡng mộ không giấu nổi.

 

"Vậy tôi hỏi cậu một chuyện. Anh Nguyên của cậu giỏi thế sao không đi học?"

 

"Chuyện này..."

 

Cậu bé mập gãi đầu: "Anh ấy nghỉ học từ năm lớp 11 rồi."

 

"À? Nghỉ học à?"

 

Thấy tôi tỏ ra nghi ngờ, fan cuồng trung thành của Cố Nguyên vội giải thích: "Thực ra anh ấy rất thông minh, học rất giỏi, thầy cô đều nói anh ấy chắc chắn đỗ đại học."

 

Tôi chẳng còn mong đợi gì từ cậu fan đeo kính màu hồng này nữa.

 

Thiết Mộc Lan

"Ồ, vậy sinh viên tương lai này nghỉ học để làm gì?"

 

Cậu bé mập lúng túng mãi, cuối cùng thốt ra một câu: "Dù sao anh ấy cũng có nỗi khổ tâm."

 

Ô hô, đang diễn phim bi kịch à?

 

Tôi cầm lấy cái túi từ tay cậu ấy: "Được rồi, nói cho tôi biết Cố Nguyên đang ở quán net nào, tôi tự đi hỏi."

 

Theo lời cậu ta, tôi tìm được một quán net. Vừa bước vào đã suýt bị mùi t.h.u.ố.c lá bên trong hun chết.

 

Trời ạ, những người này hút thuốc lào à? Lớp khí bồng bềnh phía trên kia chẳng phải toàn khói t.h.u.ố.c lá thụ động sao?

 

Nhìn ra xa, cả quán net đen ngòm, ngập trong khói trắng, xen lẫn mùi mì ăn liền, mồ hôi, thỉnh thoảng còn phảng phất mùi chua của chân. Quạt điện kêu vù vù, trộn lẫn tất cả các mùi lại với nhau, thật khiến người ta muốn đi khỏi chỗ này ngay lập tức.

 

Tôi bịt mũi đi vào trong, cuối cùng phát hiện ra Cố Nguyên ở góc trong cùng.

 

Lần này anh ấy mặc áo thun đen, ngồi thụp trong ghế, trông có vẻ hờ hững. Ngón tay thon dài của anh ấy gõ liên tục, lực mạnh đến mức như muốn làm vỡ bàn phím.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-nguyen-mac-mac/chuong-5.html.]

 

Tôi đang định lại gần bắt chuyện thì nghe thấy giọng anh ấy lười biếng cất lên: "Được thôi, dì, lần sau cháu lại chơi với dì nhé."

 

Không hiểu sao, trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh meme “Dì có  tiền" .*

 

Không phải chứ, không phải chứ. Cố Nguyên còn trẻ như thế mà đã không muốn cố gắng rồi sao?

 

8

 

"Cố Nguyên!"

 

Tôi tức giận gọi anh ấy một tiếng.

 

Cố Nguyên đang bẻ khớp tay, nghe thấy có người gọi liền ngạc nhiên quay đầu lại. 

 

Khi nhìn rõ mặt tôi, anh ấy ngây người một chút rồi tháo tai nghe ra.

 

"Cũng được đấy cô em, kiên nhẫn thật."

 

Tôi tức tối lấy từ túi ra hai đĩa CD: "Bớt nói nhảm đi, anh nói rồi đấy, đổi đĩa lấy số điện thoại."

 

 

Cố Nguyên nhìn đĩa CD, rồi nhìn tôi, biểu cảm như kiểu "không ngờ lại có người tin thật".

 

Dù không muốn nhưng anh cũng không làm khó. Anh lấy một cây bút trên bàn, cắn đầu bút rồi nhanh chóng viết vài nét trên vỏ đĩa.

 

Vừa viết vừa nói: "Lấy xong thì về nhà đi, lần sau đừng đến đây nữa."

 

Tôi vừa bất ngờ vừa bực bội: "Ai cũng có thể đòi số điện thoại của anh à?"

 

Anh dừng bút, vẻ mặt có chút bất lực: "Tôi làm sao cơ?" Giọng điệu như đang chiều chuộng cô bạn gái nhỏ nhõng nhẽo.

 

Biểu cảm của anh khiến tôi bật cười.

 

Chính vào lúc này, hình ảnh Cố Nguyên hiện tại và người chồng trong tương lai hòa làm một cách hoàn hảo.

 

"Tôi không tin, tôi phải gọi thử, lỡ anh lừa tôi thì sao."

 

Quả nhiên, ngay sau đó, điện thoại của ông chủ quán net đổ chuông. Tiếng nói oang oang của người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia.

 

"Ai đấy?"

 

Tôi vội tắt máy. Quay đầu lại, thấy Cố Nguyên bên cạnh đang cố nhịn cười đến đỏ cả mặt.

 

Vừa cúp máy, anh ấy liền phá lên cười sảng khoái: "Cô cũng lanh lợi đấy chứ."

 

Tôi gắt gỏng: "Anh có phải đàn ông không? Sao nói mà không giữ lời?"

 

Cười đủ rồi nhưng khóe miệng anh vẫn giữ chút ý cười nhẹ.

 

"Không lừa cô đâu, cái điện thoại đó trước đây đúng là của tôi."

 

"Ồ, giờ thì anh dùng nó để trả tiền net rồi phải không?"

 

Anh lại bật cười: "Đó là của bố tôi, quán net này là nhà tôi mở. Từ khi tôi nghỉ học, ông ấy đã lấy lại điện thoại rồi."

 

Hả? Ông ấy là ai cơ?

 

Mặt tôi giống như vừa thấy ma vậy.

 

Người đàn ông trung niên nhìn có vẻ có thể ăn liền lúc ba ký thịt kia lại chính là ông bố chồng tương lai nho nhã của tôi sao?

 

Tôi phủi phủi chỗ bụi tưởng tượng trên người: "Vậy tôi đi chào hỏi bố chồng tương lai đây."

 

Cố Nguyên: "?"

 

 

Loading...