Cổ Mỹ Nhân - 9
Cập nhật lúc: 2025-01-04 13:47:49
Lượt xem: 539
Thấy sắc mặt ta không tốt, Đậu Khấu mới phẩy tay: "Được rồi, học gần xong rồi, dì nương mau đi ngủ đi, nhớ dậy vào giờ Mão để đi thỉnh an Tam phu nhân."
Ta nằm vật ra giường, vừa mệt vừa đói, toàn thân đau nhức, hai chân như không phải của mình. Vừa nhắm mắt lại, trời đã sáng. Đậu Khấu bưng một bộ váy màu hồng nhạt đứng sang một bên. Nàng ta nhìn theo ánh mắt ta, lướt qua bộ váy mấy lần rồi mím môi cười: "Theo quy củ, hôm nay là ngày đầu tiên cô nương vào phủ, phải đi bái kiến phu nhân đấy. Chắc cô nương chưa biết, thiếp thất không được mặc màu đỏ tươi đâu. Cô nương chỉ là thông phòng thôi, địa vị còn thấp hơn cả thiếp thất nữa. Vì vậy, váy của cô nương chỉ có thể điểm thêm một chút đỏ thôi~"
Cái phủ đệ rộng lớn này thật sự rất tẻ nhạt. Người nào người nấy nói chuyện đều mỉa mai, giả dối, mặt mày thì tươi cười nhưng trong lòng chỉ hận không thể xông lên cắn xé người khác.
Chẳng trách Tạ Thời An không muốn ở lại đây lâu. Ai mà thích mỗi sáng thức dậy lại phải đối mặt với vô số những gương mặt giả tạo như vậy chứ?
Nhưng nếu hắn không thích, tại sao lại kéo ta đến nơi này...
Đậu Khấu chải tóc cho ta, động tác chẳng hề dịu dàng chút nào. Chải xong, nàng ta lại lấy phấn thoa loạn xạ lên mặt ta. Làn da trắng trẻo của ta bị trát một lớp phấn dày cộp, cảm giác cứ như chỉ cần nói chuyện là phấn sẽ rơi lả tả xuống vậy.
Môi thì bị tô đỏ chót, trông chẳng khác gì yêu quái ăn thịt người. Ta nhìn mình trong gương với gương mặt được trang điểm đậm, ừm, cũng khá giống mấy bà chủ nhà thổ chuyên tiếp khách.
Đậu Khấu hài lòng gật đầu, vừa ngáp vừa đỡ lấy tay ta: "Di nương, nhanh lên nào, đừng để tam gia tam nãi nãi phải đợi lâu!"
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, vậy mà xiêm y mà Đậu Khấu chuẩn bị cho ta lại mỏng manh đến lạ. Ta đứng ở hành lang của viện chính, gió thổi qua khiến ta lạnh đến thấu xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-my-nhan/9.html.]
Lạnh quá. Trời dần sáng, cuối cùng trong phòng cũng có tiếng động. Phỉ Thúy vén rèm cửa nhìn thấy ta, giật mình kinh ngạc, rồi đưa ngón tay về phía Đậu Khấu: "Con bé ranh mãnh này."
Đậu Khấu tinh nghịch nháy mắt với nàng ta.
"Tỷ tỷ tốt ơi, ta làm mọi việc theo lời tỷ dặn cả đấy!"
Rèm cửa được vén lên, hơi ấm từ trong phòng phả ra khiến ta nheo mắt lại. Ta còn chưa kịp định thần thì đã bị Đậu Khấu đẩy vào phòng. Đầu gối ta bị ai đó huých một cái, đến khi kịp phản ứng thì ta đã quỳ sụp xuống đất.
Giang Vân Khê và Tạ Thời An đang ngồi trên giường, mỗi người một bên, trông hệt như một cặp phu thê bình thường đang yêu thương nhau.
Nhìn rõ mặt ta, Tạ Thời An ngẩn người ra, sau đó tỏ vẻ không vui: "Sao lại trang điểm thành ra thế này?"
Đậu Khấu vội vàng hành lễ, nhanh nhảu đáp lời: "Di nương chắc là chưa từng được thấy nhiều châu báu trang sức như vậy nên nhìn cái gì cũng thích ạ. Còn cả son phấn nữa, nàng ấy cứ muốn bôi hết lên mặt, em ngăn cản thế nào cũng không được..."
Sắc mặt Tạ Thời An sa sầm lại. Giang Vân Khê kéo tay hắn, liếc xéo hắn một cái: "Phu quân, chàng sai rồi đấy. Chắc chắn là trước kia chàng đã đối xử không tốt với muội muội, nên muội ấy mới không biết giữ ý như vậy."
Tạ Thời An quan sát ta một lượt, rồi chán ghét quay mặt đi: "Thôi được rồi, đừng quỳ nữa, mau dâng trà lên đi."