Cỏ Mục Thành Đom Đóm, Gió Mát Thổi Về - C9
Cập nhật lúc: 2024-12-02 17:56:39
Lượt xem: 77
Hắn thật sự không phân biệt được đồ các cô nương mặc hay đeo, chỉ là không hiểu vì sao lần đó vừa nhìn lại nhận ra ngay nàng ấy giữa đám đông.
Sau khi nói với Hứa Phi Mặc, hắn lại sợ làm bằng hữu khó xử nên tìm cớ vội vàng rời đi.
Nói là có duyên gặp mặt một lần cũng có chút miễn cưỡng, nên nói là chỉ thấy bóng lưng của nàng ấy hai lần.
Nhớ đến nàng ấy, trong lòng Từ Phong Thanh không nhịn được muốn cầu tình cho cô nương đáng thương đó:
"Nếu đã hâm mộ như vậy, đệ cũng nên sớm ngày thành gia lập thất, cưới nàng ấy về đi."
Trên xe ngựa trước khi lên đường, Hứa Phi Mặc vén rèm lên, giọng nói chua xót:
"Ta cũng muốn nhưng là thế sự nhiều biến đổi.”
“Phong Thanh huynh, ta rất hối hận vì hai năm trước đã không nghe theo huynh, cưới nàng ấy sớm một chút."
Khi xe ngựa chuẩn bị khởi hành, hắn ta mơ hồ nghe thấy trong tiểu viện của Từ gia vang lên một tiếng phu quân ngọt ngào.
Tiếng phu quân đó khiến trái tim Hứa Phi Mặc rung động.
Dường như hắn ta có thể tưởng tượng ra đó chắc chắn là một cô nương được phu quân yêu chiều đến mức nũng nịu.
Vào một ngày xuân ấm áp, nàng ấy mặc y phục mỏng manh, từ xích đu nhẹ nhàng nhảy xuống, vui vẻ chạy đến lao vào lòng Phong Thanh huynh làm nũng và hỏi con thỏ cỏ do chính tay nàng ấy làm có đẹp không.
Phong Thanh huynh dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán nàng ấy, lúng túng nói rằng cả hai đều không đẹp bằng phu nhân.
Cô gái đó quay đầu lại nhưng lại là khuôn mặt của Tiểu Huỳnh.
Tiếng sấm rền vang, Hứa Phi Mặc giật mình tỉnh giấc. Phu xe nói sắp đến trạm dừng chân rồi, nhìn trời có vẻ sắp mưa.
Hắn ta cười khổ lắc đầu, chắc hẳn là do quá mệt mỏi nên mới mơ những giấc mơ như vậy.
Làm sao nương tử của Phong Thanh huynh có thể là Tiểu Huỳnh được.
"Chủ tử đã về!"
Hồng Tuyết nói với ta là công việc đắp đê đã hoàn thành, đại nhân sẽ được nghỉ phép một thời gian rất dài, có thể bầu bạn với ta suốt cả mùa xuân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-muc-thanh-dom-dom-gio-mat-thoi-ve/c9.html.]
Ta thật sự rất vui mừng, thấy chàng ấy trở về, ta vội từ xích đu nhảy xuống, vui vẻ chạy đến lao vào lòng chàng ấy.
Hứa Phi Mặc ôm chặt lấy ta, dịu dàng xoa đầu của ta.
Ta định lấy con thỏ cỏ ra hỏi chàng ấy có đẹp hay không nhưng rồi ta sững sờ:
"Phu, phu phu quân, chàng, chàng chàng là ai vậy?"
06
Ngoài trời mưa như trút nước, trong phòng ánh nến lung linh, chiếu rọi lên gương mặt vẫn dịu dàng của Từ đại nhân.
"Thì ra là như vậy." Từ đại nhân cười cười: "Ban đầu ta cũng hoài nghi, cô gái Thôi gia đó không phải tên Tiểu Huỳnh, ta còn tưởng Tiểu Huỳnh là nhũ danh ở nhà, nên không nghĩ nhiều."
Chàng ấy càng dịu dàng bao nhiêu.
Ta càng cảm thấy áy náy và buồn bã bấy nhiêu.
Ta nghe Hứa Phi Mặc nói rằng Từ đại nhân là cấp trên của chàng ấy, lại rất chiếu cố chàng ấy, là một người rất tốt.
Một người tốt như vậy mà lại vô duyên vô cớ bị ta phá hỏng hôn sự.
Hứa Phi Mặc nói đúng, ta chỉ biết gây chuyện, chỉ biết rước phiền phức đến cho người khác, ai ở bên ta cũng sẽ gặp xui xẻo.
Trước mặt ta là thịt cừu nướng và vịt quay mà ta rất thích nhưng bây giờ ta không nuốt nổi miếng nào, ôm một bát cơm trắng tự trách đến nỗi sắp khóc.
"Đại nhân ngài đừng trách Hứa Phi Mặc, đều tại Tiểu Huỳnh ngu ngốc."
"Tiểu Huỳnh không làm gì sai cả, Tiểu Huỳnh chỉ bị nhầm lẫn thôi, vì thấy cô nương kia khóc quá thương tâm, đúng không?" Từ đại nhân gắp một miếng thịt cừu nướng vào bát ta: "Ta vốn không muốn cưới thị nữ của Thôi gia, mà nàng ta cũng không muốn gả cho ta, Tiểu Huỳnh đã giúp được cả hai người."
Ta thà rằng chàng ấy mắng ta một trận.
Hoặc không thì cứ cho ta nhịn đói, phạt ta không cho phép ăn cơm cũng được.
Nhưng chàng ấy lại... lại...
"Vậy con thỏ cỏ này coi như là của quà xin lỗi của Tiểu Huỳnh có được không?"