Cỏ Mục Thành Đom Đóm, Gió Mát Thổi Về - C13 - end
Cập nhật lúc: 2024-12-02 18:04:35
Lượt xem: 149
"Về nhà chúng ta sẽ thành thân, ta cũng sẽ đưa muội đi y quán xem bệnh, chúng ta sẽ tìm đại phu giỏi nhất…”
"Tiểu Huỳnh chẳng phải đã đồng ý gả cho ta từ năm chín tuổi rồi sao, muội đã thay ta ăn chén chè đó, muội..."
Ta dùng lực lau nước mắt, lắc đầu:
"Ta đã không còn nhớ vị của chén chè đó rồi.”
"Hứa Phi Mặc, huynh đi đi, ta không cần huynh nữa, mãi mãi không cần nữa."
Lời đã nói rõ, thấy ta đã hạ quyết tâm, Từ Phong Thanh bảo vệ ta sau lưng:
"Hứa hiền đệ, bảo vật bị vứt bỏ ngoài chợ, tự nhiên sẽ có người nhặt về chăm sóc, muốn trách chỉ có thể trách bản thân có mắt như mù.”
"Hôn ước giữa đệ và nương tử ta, muốn kiện muốn cãi đều tùy đệ nhưng đệ và ta đã quen biết nhiều năm, nên biết con người ta có tính bảo vệ người của mình.”
"Trước đây trên quan trường luôn bảo vệ đệ, bây giờ với Tiểu Huỳnh cũng như vậy."
08
Một năm này trôi qua rất nhanh.
Tiểu Huỳnh đã biết rất nhiều chữ và có rất nhiều bạn bè.
Lão gia gia lông mày trắng nói rằng nhờ Từ Phong Thanh dạy tốt nên Tiểu Huỳnh chỉ cần uống thuốc thêm nửa năm nữa là bệnh sẽ khỏi hẳn.
Vì vậy hôn sự của ta và Từ Phong Thanh sẽ được tổ chức vào dịp lập xuân năm thứ ba.
Hầu hết các món quà cưới, Từ Phong Thanh đều trả lại.
Chỉ có ba món quà được giữ lại, nói là người ta đặc biệt dành tặng cho ta.
Hai món là của cô nương Thôi gia, còn một món là của Hứa Phi Mặc.
Ta nghĩ trong hộp sẽ là tờ hôn ước mà chúng ta đã ký khi ta chín tuổi nhưng không ngờ lại là một lá thư.
Trong thư hắn ta viết rất nhiều về quá khứ, toàn là những lời nuối tiếc và ân hận.
Bây giờ khi nhắc lại những chuyện cũ, trong mắt và trong tim ta không còn cảm thấy xao động nữa.
Ta nghe Từ Phong Thanh kể rằng sau khi ta đi, Hứa gia đã chọn rất nhiều cô nương cho Hứa Phi Mặc nhưng hắn ta không chịu gặp ai cả.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Từ Phong Thanh đều tỏ ra khá cảnh giác:
"Đệ ấy vẫn chưa chịu thành thân, rốt cuộc là có ý đồ gì? Theo ta thì không bằng từ bỏ hy vọng sớm một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-muc-thanh-dom-dom-gio-mat-thoi-ve/c13-end.html.]
Dưới đáy hộp là một đóa hoa thanh mai, hẳn là đã được chuyển đi rất nhanh, khi mở ra hương thơm vẫn còn thoang thoảng.
Nhưng dù sao cũng đã xóc nảy vì đường xa mấy ngày, bông hoa ấy từ lúc bị cắt khỏi cành đã bắt đầu tàn úa.
Từ Phong Thanh giả vờ không để ý nhưng ánh mắt không ngừng liếc vào trong hộp.
Nhìn thấy đóa hoa thanh mai, chàng ấy bỗng dưng tức giận với hoa cỏ ngoài cửa sổ:
“Phu nhân nếu như thích thanh mai, ngày mai ta gọi người trồng hoa đến, nhổ hết hoa cỏ trong vườn.”
“Trồng toàn cây thanh mai, chúng ta mùa xuân ngắm, mùa hạ ăn, mùa thu ủ, mùa đông uống.”
Ta cười ôm lấy eo chàng ấy, ngẩng đầu hít mũi:
“Ơ, thanh mai còn chưa chín, sao lại có mùi chua thế này.”
Mùa hè năm thứ ba, đến ngày Tiểu Huỳnh xuất giá.
Tam thư lục lễ, mỗi tờ hồng thư đều ghi tên Tiểu Huỳnh.
Giá y lần này đều được may đo, vừa vặn hoàn hảo.
Tổ mẫu cười đón chén trà ta dâng, ý vui không ngớt:
“Có thể thấy là nguyệt lão se duyên, thiếu một chữ khéo cũng không thành được mối lương duyên này.”
Nến đỏ cháy sáng, chiếu lên mặt Từ Phong Thanh.
Dung mạo tuyệt mỹ, đẹp đến mức khiến ta phải ngượng ngùng cúi đầu.
Chàng ấy nâng cằm ta lên, trêu chọc:
“Phu nhân nhìn cho kỹ, đừng nhận nhầm phu quân nữa.”
“Nếu gọi sai tên, ta sẽ không tha cho nàng đâu.”
Tháng mùa hè, sao đêm như tuyết.
Gió ấm về, cỏ mục thành đom đóm.
Bên hồng trướng, dưới ánh đèn, uống rượu hợp cẩn, hoa tươi trăng tròn.
Ngắm nhìn đôi dế, hát rằng bách niên giai lão, ân ái trăm năm.
Nghe uyên ương thì thầm, kể tình sâu như biển, con cháu đầy đàn.
–HOÀN–